Người Trừ Tà

Chương 13. Chương 13: KÝ ỨC (phần 2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Cần Gia & Lãn Nương biên dịch

***

“Lúc tỉnh lại thì trời đã sáng bảnh, tôi vội chạy đi tìm vợ mình, muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Nhưng cô ấy lại không buồn đếm xỉa đến tôi, cả nhà cũng chẳng một ai thèm nghe lời tôi nói. Tôi không thể bỏ họ ở lại để chạy lấy thân được, nên buộc lòng phải nhẫn nhịn, chịu đựng nỗi sợ hãi, tuy nhiên nó lại không xuất hiện nữa. Có điều, tôi nhận thấy những người xung quanh mình đều rất lạ. Người nhà tôi cũng trở nên kỳ quặc, không chỉ đối xử tồi tệ với tôi hơn ngày thường, mà vợ tôi thậm chí còn mắt qua mày lại với gã chủ nhà trọ, còn anh ta cũng mặt mày u ám khác thường. Đôi khi, tôi có cảm giác họ là người khác. Tôi không biết có phải nó đang tác yêu tác quái hay không, song tôi đã hạ quyết tâm ngậm bồ hòn làm ngọt, đợi đến kỳ nghỉ kết thúc, cuối cùng chúng tôi đã có thể rời đi.”

“Nhưng tôi không ngờ, ấy vậy mà nó lại theo chúng tôi về tận nhà.”

“Khi phát hiện ra sự thật, tôi đã vô cùng tuyệt vọng và hoảng hốt. Lúc tôi mở tủ lạnh ra, nó sẽ biến thành quả dưa hấu mà cười với tôi; Tôi đi vào phòng ngủ, nó sẽ biến thành cái gối đầu và cười với tôi; Lúc tôi đi vào phòng vệ sinh, nó ở trong gương mỉm cười với tôi; Tôi đi vào bếp, nó biến thành đủ loại đồ ăn mà cười với tôi. Dù tôi có lấy dao cắt nó thành mấy khúc, nó vẫn vặn vẹo và cười với tôi, như thể đang cười nhạo cuộc sống của tôi chỉ là một câu chuyện tiếu lâm vậy. Tôi không chịu được nữa, bèn cầu thần khấn Phật, tìm rất nhiều thầy được xưng là có thể trừ ma tróc quỷ, song chẳng có tác dụng gì. Tôi nói với mọi người trong nhà thì họ bảo tôi bị điên. Nhưng trên thực tế, tôi thấy họ mới bị điên. Bởi vì họ kỳ quặc y như lúc vẫn ở trấn cổ kia, thường xuyên nổ ra xung đột gay gắt với tôi. Và, chuyện xảy ra sau đó đã khiến tôi bừng tỉnh.”

“Lần đó, hai vợ chồng tôi đang cãi nhau ỏm tỏi trong phòng ngủ, tôi chạy ra ngoài ban công cho thoáng. Kết quả, tôi nhìn thấy vợ mình đang nói chuyện với hàng xóm ở dưới lầu, còn ‘người vợ khác’ kia vẫn đang chửi xơi xơi sau lưng tôi. Bấy giờ tôi mới nhận ra, nó lại có thể biến thành hình dáng người khác để lừa tôi. Mọi người trong nhà tôi kỳ quặc vẫn luôn là do nó.”

“Nhận thức được điều này, tôi quyết định phải tiêu diệt nó, để bảo vệ cái gia đình ruồng bỏ tôi. Trên hết, bản thân tôi cũng muốn thoát khỏi nó. Ngặt nỗi, nó là ma, tôi phải làm thế nào mới được cơ chứ? Trong khi tôi đang lo lắng thì tình cờ nghe nói về một phụ nữ nhà nông ở huyện ngoại thành có thần tiên “ốp” vào người, nên cực kỳ thiêng. Những tấm bùa do bà ấy vẽ có thể trừ được ma, diệt được quỷ. Thế là, tôi cẩn thận chọn một con dao bầu kiểu cũ, vượt đường xá xa xôi, mang theo số tiền lần trước bán máu cùng với món tiền lấy trộm được của vợ, đến nhờ bà ấy vẽ bùa trừ ma lên con dao. Tôi không biết liệu có linh hay không, nhưng dù chỉ có một tia hi vọng thì tôi cũng phải thử.”

"Tôi vừa chịu đựng việc nó biến thành đủ hình dạng để tra tấn mình, vừa chờ cơ hội. Rốt cuộc, hôm ấy vợ tôi to tiếng với tôi vì phát hiện ra chuyện tôi lấy trộm tiền của cô ấy. Sau đó, cô ấy dẫn cả nhà ra ngoài ăn cơm, đến tối muộn mới về, bỏ lại mình tôi ở nhà. Nhưng tôi biết đấy không phải là cô ấy, mà là nó biến thành. Bởi lẽ ‘cô ấy’ không ấm áp và khô ráo như người thường, mà rất ẩm ướt và lạnh lẽo. Tôi tính đợi ‘cô ấy’ ngủ say rồi giết nó. Phải cái, tôi quá căng thẳng nên làm nó tỉnh dậy. Còn nó vẫn muốn mượn dáng vẻ của vợ tôi để lừa tôi. Tôi bèn nhào tới chém ‘cô ấy’. Có lẽ nó sợ bùa chú trên con dao nên biến thành bố mẹ vợ, cô em vợ, còn biến thành con trai tôi để cướp con dao trên tay tôi. Tôi liền giết sạch cả đám.”

“Thế nhưng, lúc tôi chém con trai mình, chắc bởi tình cảm cha con máu mủ, nên chẳng biết vì sao bỗng nhiên tôi lại không xuống tay được. Trong khi tôi đang chần chừ thì con trai tôi nhảy xuống khỏi ban công và chạy thoát. Tôi mới giật mình, trái tim quặn thắt, toát mồ lạnh, không dám tưởng tượng rằng mình đã ngộ sát người nhà vì bị nó che mắt. Bấy giờ, TV tự nhiên bật lên, nó ở trong TV nói với tôi rằng: ‘Hồn ma bị chặt đầu thì sẽ bốc khói đen, sao anh không thử xem’. Thời điểm đó, đầu óc tôi đã rối mù, ma dẫn lối quỷ đưa đường thế nào mà tôi lại vung dao chặt đầu họ. Chỉ là, không có khói đen toát ra, không có ai bốc khói đen cả. Còn tôi đã tự tay giết chết người nhà của mình. Nó đã lừa tôi ngay từ đầu. Từ đầu chí cuối đều là cái bẫy của nó giăng ra. Nó muốn chính tôi phạm phải tội ác tày trời này.” 

“Lúc ấy, nó dường như rất vui sướng, cứ bật cười ha hả suốt cho đến khi cảnh sát tới. Nhưng tại sao chứ? Nó đã lừa tôi, tại sao nó không giết luôn tôi đi? Tại sao nó không tự mình giết chết chúng tôi? Tại sao nó lại lừa tôi? Nó lừa tôi! Nó lừa tôi! Nó lừa tôi!”

Sau khi hồi tưởng được một lúc, Lí Cảnh Minh đột nhiên trở nên kích động. Nguyễn Chiêm nhanh chóng đứng lên, chạm ngón tay vào giữa hai lông mày của anh ta, để anh ta bình tĩnh lại.

“Mau lên, tôi không có khả năng phong ấn con ma ấy đâu.”

“Ban nãy tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, chẳng lẽ anh không thể phong ấn nó lâu một chút thật sao?” Tiểu Hạ kinh hãi, lại thò đầu ra quan sát xem có đánh động đến cảnh sát ở căn phòng bên ngoài hay không: “Thế chẳng phải là nói một câu thành lời sấm luôn à?”

“Cô đừng quên tôi chỉ là pháp sư do cô mời đến, hơn nữa trình nhập vai chiến đấu còn rất ‘còi’.”

“Mạng người quan trọng, anh chớ nói đùa. Tôi xin lỗi còn không được sao?”

“Tôi nói thật mà.”

“Thật hả? Làm… làm thế nào bây giờ?” Tiểu Hạ rất sốc khi thấy Nguyễn Chiêm không giống như đang nói đùa. 

“Có câu hỏi gì thì hỏi tiếp đi, rồi ra ngoài nghĩ cách sau.”

“Đành vậy!” Cô chán nản nhìn Lí Cảnh Minh: “Anh còn trả lời câu hỏi được không?”

“Được!” Anh ta nhịn từng cơn đau trong lồng ngực.

“Khi anh phát hiện ra mình đã bị lừa mà giết cả nhà… Ý tôi là, đó là nguyên nhân anh cố tự sát phải không?”

“Phải.”

“Nhưng tại sao sau đó anh lại dùng thái độ im lặng để đối mặt với chuyện này? Hơn nữa, còn rất bình thản khi chuyên gia tư pháp làm giám định tâm thần đối với anh?”

“Bởi vì… nó chưa từng rời khỏi tôi, dẫu tôi ở trong nhà tù. Nó nói nó nhất định phải nhìn thấy tôi bị xử bắn, bằng không, nó sẽ giết con trai tôi. Tôi biết Thư Luân chưa chết, và tôi phải bảo vệ nó.”

“Tại sao lần trước tôi đến, anh lại muốn tôi giúp anh? Hôm ấy là anh, hay là trò đùa quái đản của nó?”

“Là tôi, ít nhất lúc mới đầu là tôi. Về sau, tôi không có ấn tượng gì nữa. Có lẽ là nó xuất hiện, muốn làm hại người khác. Không rõ vì sao mà nó lại ám tôi lâu đến vậy. Mặc dù tôi tôi không biết khi nào nó xuất hiện, khi nào nó kiểm soát tôi. Nhưng có một điều là tôi hiểu được phần nào suy nghĩ của nó. Lúc đó, tôi biết nó đang lừa tôi, nó không cam lòng để lại giọt máu duy nhất của tôi ở trên cõi đời này. Đáng sợ hơn là nó còn muốn chiếm lấy thân xác của Thư Luân. Tôi cuống quá, mà cô lại là cọng rơm cứu mạng duy nhất của tôi. Cho nên, xin lỗi cô, có lẽ đã làm cô sợ, còn mang đến phiền phức cho cô. Song tôi thật sự không còn ai để cầu cứu. Xin cô hãy giúp tôi, giúp Thư Luân. Chí ít đừng để Thư Luân gặp chuyện. Tôi chết cũng chẳng sao. Thật ra, tôi muốn chết lắm rồi. Như vậy thì tôi cũng là ma, tôi sẽ ngang hàng với nó, ít ra còn có thể có bảo vệ được Thư Luân, không để nó làm hại thằng bé.”

“Anh có chết cũng chẳng giúp được ai.” Nguyễn Chiêm lạnh lùng nói, chẳng mảy may bận tâm đến việc người khác sẽ cảm thấy thế nào: “Nó không phải là con ma bình thường, anh không đấu lại được nó đâu.” 

“Làm thế nào đây? Tôi phải làm thế nào bây giờ? Pháp sư? Tôi phải làm sao bây giờ?” Lí Cảnh Minh gần như tuyệt vọng trước những lời của Nguyễn Chiêm.

“Luật sư Nhạc sẽ giúp anh.” Nguyễn Chiêm chỉ vào Tiểu Hạ: “Hết thảy anh phải nghe theo cô ấy, chỉ cần anh làm theo, những việc khác anh không cần phải lo, chúng tôi sẽ tìm cách.”

“Luật sư Nhạc?” Lí Cảnh Minh nhìn Tiểu Hạ với ánh mắt đầy hi vọng.

Tiểu Hạ nuốt nước bọt, có cảm giác bản thân đang gánh vác trách nhiệm to lớn nặng nề, và hết sức nan giải.