Người Trừ Tà

Chương 24. SAO LẠI LÀ EM!...

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Quyển 2: Bloody Mary

Chương 2: SAO LẠI LÀ EM!...

Cần Gia & Lãn Nương biên dịch

***

“Á…”

Tiếng thét kinh hãi tột độ xen lẫn hơi thở chết chóc bỗng chốc đánh thức đêm khuya, khiến mọi người trong ký túc xá thót tim, nhốn nháo chạy ra khỏi phòng để nghe ngóng xem rốt cuộc là có chuyện gì. Bảy cô gái trong phòng 205 cũng quên sạch lời hứa hẹn, bò lê bò càng ra khỏi phòng, không ai dám trở lại để xem tình hình của Tiền Lị.

Tiếng hét đó quá khủng khiếp!

Sau khi nghe xong các nữ sinh phòng 205 mồm năm miệng mười kể lại, dì Triệu quản lý ký túc xá đã hiểu đầu đuôi câu chuyện, lòng thầm bực những đứa trẻ này không để người lớn bớt lo. Cầm đồng tiền mồ hôi nước mắt của bố mẹ, được ăn ngon mặc đẹp, lại được đi học mà cứ thích kiếm chuyện. Đúng là ăn no rửng mỡ, không ngã sấp mặt thì không biết đường đêm nó tối nhường nào.

Dì Triệu đã từng này tuổi và gặp bao nhiêu chuyện trên đời, lúc nghe tiếng hét ban nãy của cô gái kia, bà đã biết là lành ít dữ nhiều, song vẫn buộc lòng phải đi xác nhận lại. 

Bà bảo các cô gái đừng đi theo, và cứ thế một mình đi vào phòng. Thứ nhất là lo họ sẽ khiếp sợ, nếu lại có vài người lăn đùng ngất xỉu thì càng phiền phức hơn; thứ hai là bởi bà nghĩ nếu thật sự có chuyện gì thì không được để tin tức lan ra, gây hoang mang hoảng loạn; thứ ba là muốn bảo vệ hiện trường.

Cửa phòng vệ sinh bị khoá trái, dì Triệu không đẩy ra được. Bà đang định tìm thứ gì đó hoặc tìm người đến giúp thì cánh cửa phát ra một loạt tiếng cót két, rồi từ từ tự động mở ra. Ánh đèn trong phòng lớn liền rọi vào thân thể một nữ sinh.

Cô gái đang đứng thẳng trước gương, cứng đờ như khúc gỗ, lạnh băng và bất động.

Cảnh tượng quái dị khiến dì Triệu không dám đi vào, chỉ sờ soạng bên cạnh cửa để bật đèn trong phòng vệ sinh. Giây phút ánh đèn sáng lên, cái xác đang đứng vững thình lình đổ về phía sau, ngã đúng vào chân dì Triệu.

Khuôn mặt của thi thể cô gái đã bị huỷ hoại, máu me be bét đầy gớm ghiếc. Nhưng hai mắt trợn trừng, tròng mắt không ngừng đảo một cách quái đản, như thể bị oan ức muốn tố cáo điều gì đó, còn trên gương là máu me đầm đìa.

Dì Triệu đã sợ đến nỗi ngã bệt xuống đất, rồi lại lồm cồm bò ra ngoài, tháo chạy giống những nữ sinh kia vì sợ ‘Tiền Lị’ đuổi theo. Bà đã từng bị ma trêu, nhưng chưa bao giờ rợn hết cả gai ốc như thế này. 

Báo cáo khám nghiệm tử thi cuối cùng của cảnh sát nói rằng nguyên nhân cái chết là bởi sợ hãi tột độ, dẫn đến đột tử do tim. Họ nhận định đây là vụ án giết người trong phòng kín. Tuy bảy nữ sinh cùng phòng nhất trí làm chứng không hề có ai đi vào, còn phòng vệ sinh lại kín mít, không có bất cứ cánh cửa ra vào nào khác ngoài cánh cửa ra vào này. Tuy nhiên, ngoài điều đó ra, khoa học hoàn toàn không thể giải thích được những điều khác, nên chỉ có thể suy đoán như vậy. Nhà trường tìm mọi cách để vụ này không bị đồn ra ngoài, do sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của trường hoặc vướng phải những rắc rối không cần thiết. Có điều, chỉ trong vài ngày, hai vụ án kỳ quái tương tự đã liên tiếp xảy ra, vụ việc đã không thể che đậy được nữa.

Vụ án thứ nhất xảy ra vào hai ngày sau. Một nữ sinh đến nhà tắm công cộng. Vì sắp đến giờ đóng cửa nên nhân viên quản lý cứ giục cô ấy nhanh chóng tắm rửa cho xong. Khi cả nhà tắm chỉ còn lại một mình cô gái, phòng tắm bị mất điện đột ngột. Lúc nhân viên tìm được đèn pin, định ra ngoài kiểm tra hộp điện trên tường có vấn đề gì không, thì chợt nghe thấy tiếng kêu thất thanh của nữ sinh kia, bèn vội vã tính đi vào xem thử, song cánh cửa đã bị khóa từ bên ngoài. Đến khi người này phá được khóa liền trông thấy nữ sinh nọ trần truồng nằm ngang trước chiếc gương to trong phòng tắm, không chỉ đã tắt thở mà máu thịt trên người như thể đã bị khô quắt, đôi mắt cũng bị móc ra, be bét máu.

Cảnh sát lại càng nhận định rằng vụ này không chỉ là hoạt động mê tín dị đoan đơn giản, bởi lẽ đã có ai đó sập công tắc nguồn điện và khoá cửa từ bên ngoài. Do đó, đây chỉ có thể là một vụ mưu sát thâm độc, chẳng qua thủ đoạn của kẻ sát nhân quá khôn khéo mà thôi.

Ngặt nỗi, chỉ một ngày sau, khi cảnh sát vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu tình hình và những người liên quan, lại thêm một cô gái nữa tử vong.

Sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối trong phòng học tại tòa nhà chính, cô gái đang chuẩn bị cùng bạn học về ký túc xá. Chỉ là, chưa xuống đến tầng một, vì người bạn bỏ quên điện thoại di động nên cô ấy vừa đi chậm vừa đợi bạn mình.

Tại khúc ngoặt giữa cầu thang tầng một và tầng hai có một chiếc gương soi toàn thân chiếu thẳng cửa lớn. Sau khi trở lại, người bạn học phát hiện ra cô gái đã chết trước tấm gương, thậm chí còn chẳng phát ra tiếng kêu. Trên gương vẫn có vết máu, còn da mặt của cô gái như bị người ta lột sống. Trong khoảng thời gian này lại xảy ra tình huống cúp điện chưa đến năm phút. Mặc dù cửa sảnh lớn chưa khoá, nhưng suy xét đến khả năng có người ra vào cửa lớn trong thời điểm đó là rất thấp.

Liên tiếp ba người chết trong vòng chưa đầy một tuần, điều này khiến các sinh viên vô cùng hoang mang lo sợ, phía nhà trường thì sứt đầu mẻ trán, mà bên cảnh sát cũng không có manh mối. Tuy vụ việc chưa được công bố chính thức trên truyền thông, song đã lan truyền khắp trên mạng, người không biết còn tưởng đây là truyện kinh dị kể rằng có một cô gái chơi trò Bloody Mary, kết quả đã gọi linh hồn xấu xa tới, không chỉ mất mạng mà còn khiến linh hồn xấu xa này còn quanh quẩn không rời đi, muốn hại thêm nhiều người nữa.

Và, ‘nó’ toàn tìm những nữ sinh trẻ trung xinh đẹp.

Ở đầu kia của thành phố, Nhạc Tiểu Hạ đang gặp sếp lớn trong phòng làm việc của trưởng văn phòng luật. Ngặt nỗi, từ lúc nhìn thấy khuôn mặt hiền hòa của lãnh đạo công ty, cô đã biết có chuyện không hay.

Theo kinh nghiệm của Tiểu Hạ, trưởng phòng Phan nghiêm nghị với cô chính là mọi việc tốt lành, nhưng càng hoà nhã thân thiện với cô thì lại càng nguy hiểm. Bởi lẽ, điều đó đồng nghĩa với việc ông gặp phải vấn đề khó và sẽ quẳng cho cô làm. Phải cái, nhìn rõ bản chất là vấn đề năng lực của bản thân, không trốn tránh được lại là vấn đề tình thế. Tình hình hiện tại của Tiểu Hạ rất gay go, vì sếp Phan thậm chí còn tự tay rót trà cho cô.

“Thầy có vụ này muốn giao cho em!” Cuối cùng, sếp Phan cũng hoàn thành phân cảnh ‘cáo chúc Tết gà’ và đi vào chủ đề chính.

Tiểu Hạ uống ực một hớp trà, ngăn nỗi kích động muốn quay đầu bỏ chạy.

“Dạo này em thực sự đã tiến bộ rất nhiều, thầy vui lắm. Thế nên, em nhất định sẽ làm tốt vụ án có liên quan đến trường cũ của thầy.”

“Không phải ý thầy là… muốn em theo vụ linh hồn ác quỷ trong trường đại học đấy chứ ạ!” Tiểu Hạ nổi da gà, hoảng đến nỗi suýt phun nước trà ra ngoài bởi nhận thức đột nhiên ùa vào trong đầu cô.

“Thông minh, đoán cái trúng ngay!”

“Đó chẳng phải là truyền thuyết hay tin tức giả sao thầy?”

“Đấy là nói với bên ngoài như thế. Trên thực tế, e rằng không phải vậy.”

“Nhưng mà… nhưng mà, em vẫn còn đang xử lý vụ tranh chấp tài sản.”

“Em có thể vẫn tiếp tục làm vụ đó, vụ trong trường đại học T thì chỉ cần trả lời một số câu hỏi tư vấn thôi.”

“Chỉ tư vấn thôi ạ?” Tiểu Hạ thở phào. Cô không muốn tham gia vào bất cứ chuyện kỳ dị nào nữa.

Trưởng văn phòng Phan - người thành lập văn phòng luật sư Trường Không vốn là giáo sư môn luật của trường Đại học T. Do thời buổi lúc bấy giờ khan hiếm nhân tài ngành luật, ông đã kiêm luôn chức luật sư. Về sau, nhà nước dần huỷ bỏ hình thức luật sư kiêm nhiệm, khoa luật của trường được tách ra, thành lập Học viện Luật riêng, ông bèn từ chức ở trường, rồi cùng hợp tác với một vài người bắt đầu sự nghiệp luật sư chuyên nghiệp. Vì ông rất giỏi, tỉ lệ thắng kiện cao, nên văn phòng luật dần dần trở thành công ty luật hàng đầu của thành phố. Vì tình cảm dành cho trường cũ, ông còn đảm nhiệm chức cố vấn pháp lý cho nhà trường với chi phí rất thấp. 

“Tất nhiên là vấn đề trưng cầu ý kiến rồi. Em biết đấy, hiện tại vụ việc rất rắc rối, liên quan đến rất nhiều thứ, chẳng hạn như yêu cầu bồi thường của hội phụ huynh học sinh, lại thêm vấn đề của bên cảnh sát, vấn đề bảo hiểm, nên vẫn cần phải bảo vệ lợi ích của trường.”

Tiểu Hạ có phần không vui. Nếu là bởi sinh viên rảnh quá hóa rồ, gọi linh hồn xấu xa đến tự hại chết bản thân đã đành. Nhưng nếu đây là vụ án mưu sát, nhà trường phải chịu trách nhiệm phải chịu trách nhiệm là lẽ đương nhiên. Còn làm thế này thì ai sẽ bảo vệ quyền lợi của sinh viên? 

“Tiểu Hạ, em phải chủ động lên!” Sếp Phan không để ý đến cảm xúc của Tiểu Hạ, chỉ nói tiếp: “Em là học trò tâm đắc của thầy, nên phải ra dáng chứ. Tuy nói là trưng cầu ý kiến, nhưng tốt nhất em cũng phải đến hiện trường điều tra một chút, đề phòng trường hợp có vấn đề tiểu tiết.”

Học trò tâm đắc? Ông già này vì muốn cô nhận nhiệm vụ mà ngay cả lời nói dối kiểu đó cũng nói ra được sao? Hơn nữa còn nói tỉnh bơ như không, đúng thật là gừng càng già càng cay, khiến cô phục sát đất. Nhưng ông bảo cô đến hiện trường gì cơ?

Tiểu Hạ giật mình, chẳng phải đến hiện trường thì rất có thể sẽ đụng phải ‘thứ đó’ à?

“Không đi sâu vào điều tra hiện trường thì làm sao đưa ra lời khuyên hiệu quả nhất được? Có điều, ý kiến em đưa ra chỉ mang tính chất tham khảo, nhất định phải giữ chừng mực. Việc này khác với kiện tụng đấy.” 

“Tại sao lại là em ạ?” Tiểu Hạ giãy giụa lần cuối một cách yếu ớt: “Không phải em cãi lệnh của thầy, nhưng vụ này hơi đáng sợ, tìm một luật sư nam can đảm có tốt hơn không?”

“Đây là trường cũ của thầy, thầy có rất nhiều tình cảm với nơi này. Vả lại, đó cũng là tiền thân của trường cũ của em mà. Em còn là học trò của thầy, vì vậy thầy cảm thấy có ý nghĩa báo đáp hơn khi cử em đi. Nếu không phải gần đây thầy bận vụ gian lận chứng khoán thì thầy còn muốn đích thân theo vụ này ấy chứ. Tiểu Hạ, thầy nghĩ em hiểu cảm xúc của thầy.”

“Vâng ạ!” Trưởng văn phòng Luật hoàn toàn có thể ép buộc cô, nhưng lại ôn tồn thương lượng với cô, bình thường lại còn bảo vệ phần tử chậm tiến là cô đây, sao cô không đồng ý cho được, “Em sẽ cố gắng hết sức.”

“Thầy tin ở em!” Thầy Phan mừng rỡ, “Vụ án giết hại cả nhà lần trước, em làm tốt lắm. Mặc dù kết quả là vụ án kết thúc do nghi phạm chết đột ngột, nhưng trước đó em đã làm rất tốt, còn nghiêm túc chạy đến nơi khác để điều tra.” 

Là đi thêm phiền phức cho Nguyễn Chiêm thì có! Tiểu Hạ nghĩ bụng, nhưng ngoài miệng vẫn nói đôi câu khiêm tốn, vài câu bày tỏ sự quyết tâm, rồi mới rời khỏi phòng sếp. Đoạn, cô sắp xếp tình hình vụ án trong tay, kế tiếp là liên lạc với hiệu trưởng của trường Đại học T hẹn thời gian cụ thể, sau đó lập tức lên đường.