Người Trừ Tà

Chương 6. ÁN MẠNG TRONG BỆNH VIỆN

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Cần Gia & Lãn Nương biên dịch

***

Rốt cuộc, cơn ác mộng lúc nửa đêm đã khiến Tiểu Hạ bị sốt.

Cô uống tạm mấy viên thuốc, kiên trì bám trụ ở văn phòng làm việc được nửa ngày vẫn không hạ sốt, đành phải xin nghỉ đi đến bệnh viện. Nhưng vật vã mãi đến tận buổi tối mà nhiệt độ vẫn không giảm, cuối cùng, cô bị bác sĩ giữ lại bệnh viện để theo dõi.

Tiểu Hạ không có người thân ở thành phố này, nhưng cũng không muốn phiền hà đến bạn bè. Tuy nhiên, Vạn Lí hỏi thăm được tình hình của cô, vì thế, đã không mời mà tới chăm sóc cho cô. Điều này khiến Tiểu Hạ vô cùng cảm động, nhưng do sốt cao đến mê man nên cô chỉ chuyện trò vu vơ vài câu đã gửi hồn vào mộng.

Tiểu Hạ ngủ rất chập chờn, luôn cảm thấy có người thình lình đẩy cô một cái khi cô sắp ngủ say, khiến cô có cảm giác mình sẽ rơi khỏi giường bệnh đến nơi. Cứ nửa mơ nửa tỉnh như vậy cho đến nửa đêm, cô bỗng hoảng hốt choàng tỉnh giấc, cảm thấy cổ họng khát khô như bị lửa thiêu đốt. Bấy giờ, Vạn Lí và bệnh nhân đang được theo dõi nằm giường bên cạnh và người nhà ở lại trông đều đã ngủ say như chết. Cô không muốn quấy rầy đến họ, bèn tự mình đi đến phòng uống nước ở cuối hành lang để lấy nước.

Hành lang cực kỳ yên ắng.

Hai dãy phòng ở hai bên tối đen như mực. Đừng nói là người bệnh, thậm chí y tá trực ban cũng không có một ai. Cả khu điều trị cấp cứu chẳng khác gì một nấm mồ tĩnh mịch. Mới đầu, Tiểu Hạ hãy còn mơ mơ màng màng nên không để ý tới điều này. Nhưng sau đó, cô cảm thấy có gì đấy là lạ và nhận ra đây hoàn toàn không phải là trạng thái bình thường nên có của bệnh viện.

Toàn bộ hành lang chỉ có tiếng thở nhẹ cùng với tiếng bước chân của cô. Cả hai thứ đều kích thích màng nhĩ của Tiểu Hạ, dội vào tim cô. Cô thử thả chạm bước, nhưng lại cảm thấy âm thanh càng lúc càng nặng nề càng dồn dập. Dần dần cô phát hiện tiếng bước chân không phải chỉ của một mình cô.

Có thứ gì đó đang theo sau cô.

Tiểu Hạ đi chậm, nó cũng đi chậm. Cô đi nhanh, nó cũng đi nhanh. Cô dừng lại, nó cũng dừng lại. Tuy nó giữ tốc độ bằng cô, nhưng cô có cảm giác thứ đó cách cô mỗi lúc một gần. Cho đến khi nó áp sát vào lưng cô và phả hơi lạnh vào gáy cô.

Tiểu Hạ không dám quay đầu lại. Vì cô nghe người ta nói rằng trên đỉnh đầu và hai vai có ngọn lửa dương khí. Nếu liều lĩnh quay đầu lại thì ngọn lửa sẽ bị tắt. Đến lúc ấy, sẽ không còn gì để trấn áp ma quỷ. Cô tự đe mình, nhất quyết không được ngoảnh đầu lại. Cho dù hiện giờ, thậm chí cô còn cảm nhận được có thứ gì đó đang sờ soạng gáy mình, và một vài tiếng động lạ phát ra từ đằng sau.

Tiểu Hạ thầm kêu ‘Ta không làm tổn thương mi thì cũng đừng bám lấy ta!’, rồi đi nhanh vào phòng uống nước. Có điều, cô suýt thì va phải một cô gái mặc đồ trắng khi quay người rời khỏi đó.

Cô ta đứng gần Tiểu Hạ đến nỗi gần như là chạm mặt vào nhau. Điều này khiến Tiểu Hạ kinh hãi vứt cả cốc nước xuống sàn. Chiếc cốc nhựa không vỡ, song tiếng động nhẹ mà đanh vang lên vẫn có tiếng vọng.

“Suỵt, cẩn thận kẻo lại đánh thức người khác đấy.” Cô gái mặc đồ trắng khẽ nói. 

Cô ta có nét mặt hết sức bình thản, với một vết thương trên sống mũi giống như bị thứ gì cứa phải.

Thì ra là một y tá! Tiểu Hạ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình đúng là thần hồn nát thần tính, thật nực cười. Cô đoán tiếng bước chân lúc nãy cũng là của cô ta.

Tiểu Hạ đáp: “Tôi xin lỗi, tôi… hay căng thẳng, mong cô bỏ quá. Tôi đi trước đây.”

“Nước của cô đã bị đổ rồi, cô không rót lại cốc mới à?”

“À thôi, cảm ơn cô!”

“Được rồi, nhưng về sau đừng như vậy, cũng đừng xen vào việc của người khác nhé!”

Xen vào việc của người khác? Câu này có nghĩa là gì? Tiểu Hạ lấy làm rất khó hiểu. Mỗi tội bây giờ cô đang hoảng loạn và mệt mỏi, chẳng còn bụng dạ để ý tới điều đó, mà chỉ muốn trở lại phòng bệnh càng nhanh càng tốt.

Khi Tiểu Hạ rảo bước, tiếng bước chân vẫn vang vọng như cũ, khiến cô thấy bất an. Một phút sau, nỗi bất an đã biến thành khiếp sợ.

Đây không phải là đường về phòng bệnh!

Đi bộ từ phòng bệnh đầu hành lang bên này đến phòng uống nước ở đầu hành lang bên kia chỉ mất chưa đầy một phút, nhưng cô đi đã lâu mà vẫn không thấy ánh đèn của sảnh lớn.

Trong lúc hoảng hốt, Tiểu Hạ đã quên mất nguyên tắc không nên quay đầu lại. Cô chợt ngoảnh phắt lại nhìn về phía phòng uống nước. Tuy nhiên, chỉ thấy sau lưng mình tối om om, lấy đâu ra phòng uống nước, ngay cả bóng dáng cô y tá cũng đã biến mất.

Tiểu Hạ khiếp vía, dựa vào vách tường nhìn xung quanh thì phát hiện ra mình đang đứng ở giữa hành lang âm u, đằng trước đằng sau đều tối đen, xòe bàn tay cũng chẳng nhìn thấy năm ngón. Chỉ có ánh đèn leo lét phía xa xa, chẳng khác gì ngọn lửa ma quái gọi hồn, dụ con người ta chui đầu vào lưới.

Cô cứng đờ cả người, cứ đứng áp sát vào tường, đầu óc trở nên mụ mẫm. Bấy giờ lại có tiếng bước chân vọng tới trong bóng đêm.

Cộp, cộp, cộp.

Có thứ gì đó đang chậm rãi đi tới từ phía bên trái cô.

Tiểu Hạ mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào màn sương đen rất xa lại rất gần kia. Ngặt nỗi, cô lại chẳng thấy được gì, chỉ có tiếng bước chân càng lúc càng gần thêm.

Cộp, cộp, cộp.

Âm thanh ấy dừng lại trước mặt Tiểu Hạ. Hình như ‘nó’ đã ở ngay trước mặt cô, nhưng cô chẳng nhìn thấy được thứ gì. Sau đó, có một bàn tay lạnh buốt tóm lấy cổ chân cô.

Tiểu Hạ thở hắt ra, lập tức cắm cổ chạy về phía ánh sáng le lói. Cô hoàn toàn không tưởng tượng ra được mình sẽ gặp phải nguy hiểm gì tiếp theo, chỉ muốn thoát khỏi thứ đứng sau lưng mà lại chẳng biết là gì kia.

Dường như cô đã chạy rất lâu, rất lâu mới tới trước cánh cửa có viết bốn chữ màu đỏ to tướng “Khu chăm sóc đặc biệt”.

Tiểu Hạ lao vào và dừng lại trước phòng bệnh còn sáng ánh đèn. Cô nhìn thấy trên giường bệnh trống trơn có viết tên bệnh nhân là Lí Thư Luân. Lí Thư Luân chính là người duy nhất còn sống sót trong vụ án giết người đẫm máu, đồng thời cũng chính là con trai của Lí Cảnh Minh.

Lúc này cô mới nhớ ra việc Lí Thư Luân được điều trị trong bệnh viện này. Tuy nhiên, cô không hiểu tại sao mình lại đến đây. Điều đó có liên quan gì đến cô? Mà Lí Thư Luân đáng lẽ vẫn còn đang hôn mê sâu, hiện tại đã đi đâu? 

Cánh cửa phía sau mở ra đánh “kẹt.”

Âm thanh này cực kỳ chói tai, cực kỳ chấn động, lại u ám và quái dị. Chỉ là, chẳng có một ai bên cạnh cửa. Sau đó, cánh cửa lại đóng vào, tiếng bước chân thong thả vang lên lần nữa và vẫn đi về phía Tiểu Hạ, cho đến khi dừng lại trước mặt cô. Tiếp đến, một bàn tay ma quỷ vô hình lại tóm lấy cổ chân cô.

Có một con ma mà Tiểu Hạ không thể nhìn thấy đang đeo bám cô.

Tiểu Hạ quá đỗi kinh hoàng khi nhận ra được điều này. Bản năng sinh tồn khiến cô chỉ biết chạy trối chết. Trong hành lang dài vô tận không có gì khác ngoài tiếng thở hổn hển và tiếng bước chân lộp cộp như đòi mạng. Con ma đó giống như đang đuổi theo sau Tiểu Hạ. Tiếng bước chân chậm rãi nhưng rõ mồn một, bám sát cô như hình với bóng. Cô mà dừng lại là nó bắt kịp cô ngay. 

Tiểu Hạ không cách nào thoát khỏi nó, cho đến khi chạy đến bàn y tá của khu chăm sóc đặc biệt lúc nào không hay.

Ở đó có hai người đang đứng đưa lưng về phía cô, chắn đường cô với tư thế túm lấy nhau rất kỳ quái. Tiếng bước chân đằng sau dần dần tới gần, hai người kia cũng quay người lại, khiến Tiểu Hạ không còn chỗ trốn.

Đôi mắt không có đồng tử, khuôn mặt trắng bệch, thân hình gầy gò nhỏ thó. Tiểu Hạ đã từng thấy ảnh của cậu ta trên hồ sơ - Lí Thư Luân. Giờ phút này, với vẻ mặt vô cảm, cậu ta đang dùng dao phẫu thuật cắt cổ một người một cách máy móc. Người nọ quỳ trước Lí Thư Luân, nhưng do cái cổ đã bị đứt nên mặt của cô ta lại xoay ngược 180 độ đối diện với Tiểu Hạ, trông thật quái dị.

Đó là cô y tá trong phòng uống nước vừa rồi.

Lúc nhận ra chủ nhân của cái đầu bị cắt, Tiểu Hạ dựng tóc gáy. Còn cô y tá thì nhìn chòng chọc vào cô, trên khuôn mặt không có sự đau đớn mà trái lại còn có vẻ sung sướng. Thứ quái quỷ đuổi theo cô bỗng đẩy cô một phát khiến cô ngã đúng xuống trước mặt cô y tá. Cái đầu vừa mới bị cắt ra liền phun máu tươi bắn đầy mặt. Tiểu Hạ hãi hùng quay mặt đi ngay lập tức, nhưng cái đầu bị cắt lại như thể chiếc đèn lồng bị người vô hình cầm trên tay. Nó di chuyển đến trước mặt cô rồi bất ngờ mở miệng nói: “Đừng chõ mũi vào chuyện của người khác!”

Tiểu Hạ kinh ngạc đến mức không thốt nên lời. Lí Thư Luân đi tới xách cái đầu của cô y tá lên, ôm vào lòng với vẻ cưng chiều, đoạn nở nụ cười cứng nhắc, âm u, quái đản và đầy ác ý. Sau đó, khuôn mặt của cậu ta từ từ biến thành khuôn mặt của Lí Cảnh Minh.

“Đừng chõ mũi vào việc của người khác!” Cái đầu bị chặt tiếp tục phát ra tiếng cười the thé cùng tiếng rít qua kẽ răng.

“Tiểu Hạ, cô tỉnh lại đi! Tiểu Hạ, Tiểu Hạ! Cô sao rồi?” Giọng nói quen thuộc giúp Tiểu Hạ tỉnh táo lại. Gương mặt thân quen của Vạn Lí khiến ảo giác của cô tức thì tan biến, nhưng cảm giác sợ hãi vẫn còn đó.

“Tôi kêu to lắm à?” Tiểu Hạ thều thào hỏi anh ta, lại hoảng hốt nhớ ra một người xưa nay không thích la hét hoảng sợ như mình cũng đã hoàn toàn mất kiểm soát: “Mong là không đánh thức người khác.”

“Không đâu. Cảm tạ trời đất, cô không như những phụ nữ chẳng có gì cũng hét toáng lên, khiến người ta không thể chịu nổi. Cô xem…” Vạn Lí chỉ vào giường bệnh bên cạnh, nói nhỏ: “Vẫn ngủ rất say luôn.”

“Tôi lại mơ thấy ác mộng.”

“Tôi biết. Tại tôi cả, tôi ngủ thiếp đi mất. Nếu tôi đánh thức cô khi cô ngủ không yên giấc thì cô đã không sợ hãi như vậy. Cô xem, đầu cô nhễ nhại mồ hôi này.” Anh ta sờ trán Tiểu Hạ: “Có điều, đã bớt nóng rồi.”

Tiểu Hạ lau mặt, sau đó nhìn tay mình. Không có vết máu, chỉ có lòng bàn tay uớt nhẹp. Đây đúng là một cơn ác mộng, tuy đã tỉnh nhưng cổ họng cô vẫn đau rát.

“Tôi muốn uống nước.”

“Được, tôi đi lấy ngay.”

Vạn Lí cầm cái cốc không đi lấy nước. Tiểu Hạ yếu ớt trở mình, quay mặt vào tường và thở dài.

Sự tra tấn liên tục này khiến cô luôn rơi vào những cơn ác mộng không thể tự thoát ra. Cô đã đụng phải cái gì, đã dây phải thứ gì? Hay, có thứ gì cứ muốn đến trêu chọc cô? Vì sao lại bảo cô đừng xen vào việc của người khác? Điều này có liên quan đến vụ án của Lí Cảnh Minh không?

Trong khi Tiểu Hạ đang nghĩ ngợi lung tung, cô y tá trong phòng uống nước khi nãy đã lặng lẽ tiến vào phòng bệnh rồi lẳng lặng đứng sau lưng cô, nở nụ cười độc ác và vươn bàn tay như bộ xương khô về phía gáy cô. Song, tiếng bước chân rõ ràng trong hành lang khiến cô ta buộc phải dừng hành động, căm hận nhìn lọ thuốc để trên tủ đầu giường, sau đó bay là là rời đi. Bấy giờ, Tiểu Hạ mới cảm thấy sởn gai ốc và quay phắt người lại, nhưng chỉ thấy Vạn Lí đã lấy nước về đang đứng ở cửa nhìn ngó xung quanh.

“Có ai đó đã đến à?”

“Ai đến đây vào lúc nửa đêm thế này!” Vạn Lí hời hợt đáp. Thật ra, anh ta đã trông thấy bóng dáng một y tá khiến người ta hết cả hồn. Có lẽ cô ta đi kiểm tra phòng bệnh, cho nên không cần thiết phải nói với Tiểu Hạ điều đó.