Nhân Đạo Đại Thánh (Bản dịch)

Chương 10. Hắn Đã Mở Linh Khiếu Rồi!!!

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hắn chưa từng thấy loại vật này, cũng không biết nó được quáng nô nào khai thác ra, cuối cùng rơi xuống trên tay Dương quản sự.

Nhìn thứ này có chút kỳ quái nhưng cứ áp dụng theo đạo lý vật hiếm thì quý là biết, bởi vì bản thân hắn chưa từng thấy thứ này, cho nên nó sẽ có giá trị bất phàm.

Ngay thời điểm Lục Diệp muốn buông khối quáng thạch này xuống, bỗng nhiên tâm thần hắn hoảng hốt một cái, ngay sau đó một cái bóng mơ hồ xuất hiện ở trước mắt, hóa thành hình dáng một cái cây.

Là Ảnh Tử thụ kia!

Lục Diệp cảm thấy hơi ngạc nhiên, điều kiện cần để Ảnh Tử thụ xuất hiện, đó chính là hắn phải tập trung lực chú ý, chứ không phải bất cứ lúc nào nó cũng xuất hiện.

Nghĩa là có đôi khi nó sẽ xuất hiện, cũng có đôi khi sẽ không.

Chỉ riêng lần này Ảnh Tử thụ lại chủ động xuất hiện.

Ngay lúc Lục Diệp đang mơ màng không hiểu, gốc Ảnh Tử thụ nọ mơ mơ hồ hồ kia lại sinh ra từng sợi rễ, đâm vào bên trong khối khoáng thạch màu đỏ sậm trong tay hắn.

Một cái chớp mắt tiếp theo, khoáng thạch phát ra tiếng vang răng rắc răng rắc rồi trực tiếp nứt ra.

Một ánh quang mang màu da cam khắc sâu vào tầm mắt Lục Diệp, khiến hắn giật mình. Bởi vì sau khi khoáng thạch nứt ra, bên trong lại xuất hiện một đám lửa!

Hắn theo bản năng muốn hất đoàn lửa này ra ngoài, nhưng đoàn lửa kia lại dính thật chặt trên tay, ném đi không được.

Lục Diệp bối rối chỉ một thoáng ngắn ngủi, sau đó hắn ý thức được, sở dĩ tảng đá màu đỏ sậm kia có biến hóa như thế, là bởi vì Ảnh Tử thụ tác động.

Càng khiến Lục Diệp cảm thấy quỷ dị chính là bản thân hắn lại không cảm thấy bỏng.

Trong khi hắn mải suy nghĩ, hỏa diễm màu da cam kia lại đang nhanh chóng thu nhỏ lại, tựa như nó đã bị thứ gì đó hấp thu rồi.

Chỉ trong một chốc lát ngắn ngủi, đoàn lửa kia đã biến mất ở trước mắt Lục Diệp.

Ngay thời điểm hắn cảm thấy ngạc nhiên, bất chợt vùng đan điền có một luồng lực lượng nóng rực đang cuộn trào. Thứ lực lượng ấy dẫn dắt lực lượng khí huyết của bản thân hắn, hội tụ về vị trí kia.

Đau đớn khó nói lên lời truyền đến, Lục Diệp có cảm giác dưới bụng của mình vừa bị lực lượng khổng lồ kia khuấy đảo, hình như nó muốn triệt để xé rách hắn ra.

Hắn không nhịn được thốt lên một tiếng đau đớn, trong nháy mắt quần áo đã bị mồ hôi thấm ướt nhẹp.

Ngay thời điểm hắn cho rằng bản thân mình phải chết, thì nơi bụng truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, chỉ trong một lần chớp mắt, hắn cảm thấy có thứ gì đó trong cơ thể mình bị đánh vỡ.

Cảm giác đau đớn biến mất rất nhanh, toàn bộ thế giới trong mắt Lục Diệp, đã xảy ra biến hóa kỳ diệu.

Hắn sinh ra một loại cảm giác không thật, cảm thụ vị trí đan điền tại bụng dưới một cái, lại rõ ràng phát hiện ra, ở nơi đó có một luồng lực lượng kỳ diệu đang ngưng tụ.

Niềm vui sướng bất ngờ bao phủ cả người hắn . . .

Hắn đã mở ra linh khiếu rồi!

Trong tiếng nổ vang đôm đốp, ánh lửa mỏng manh nhảy lên mấy lần, cuối cùng cũng lụi tàn.

Bó đuốc cắm trên cọc ngầm đã bị đốt hết.

Đường hầm mỏ bí mật lại rơi vào bóng tối, thế nhưng Lục Diệp lại không hoàn toàn mất đi thị giác. Đôi mắt vốn nên rơi vào một mảnh đen kịt của hắn lại xuất hiện một vài điểm hào quang nhỏ yếu tồn tại, hắn có thể nhìn thấy thi thể của Dương quản sự nằm cách đó không xa, cũng có thể nhìn thấy hàn quang trên chuôi kiếm bị chính mình ném sang một bên. . .

Không phải vì đường hầm mỏ không đủ tối, mà do thị lực của hắn đã được tăng cường.

Sau khi Lục Diệp mở ra linh khiếu, hắn có thể rõ ràng cảm giác được bản thân đã xảy ra một chút biến hóa kỳ diệu, ngay cả thân thể bởi vì thụ thương mà trở nên yếu ớt, cũng sinh ra rất nhiều lực lượng một cách kỳ lạ.

"Ha ha. . . Ha ha ha. . . Ha ha ha ha. . ." Lục Diệp không nhịn được bật cười như điên.

Tiếng cười quanh quẩn trong không gian u bế (u ám và bị bịt kín) này, mãi đến khi ảnh hưởng đến thương thế thì hắn mới vội vàng dừng lại.

Lục Diệp cố gắng kiềm nén niềm vui trong lòng, bắt đầu hồi tưởng lại biến cố vừa rồi.

Có thể khẳng định một điều rằng, bỗng nhiên hắn khai khiếu được là có liên quan tới Ảnh Tử thụ, cũng có liên quan tới khối khoáng thạch màu đỏ sậm mà hắn chưa từng thấy qua kia.

Không đúng, khoáng thạch không phải là điểm mấu chốt, điểm mấu chốt là ngọn lửa màu vàng cam bên trong khoáng thạch kia!

Ảnh Tử thụ sinh ra sợi rễ, thôn phệ hết toàn bộ ngọn lửa kia, vậy mà kết quả là hắn khai khiếu?

Lại nói Ảnh Tử thụ kia chưa từng có biến hóa như thế, hẳn là nó đã bị ngọn lửa màu vàng cam kia kích thích rồi. . .

Xem ra ý nghĩ trước đó của hắn là không sai, đúng là Ảnh Tử thụ này có thể cung cấp cho hắn một chút trợ giúp kỳ diệu, chỉ là cho tới nay hắn vẫn chưa tìm được phương pháp đúng.