Nhân Đạo Đại Thánh (Bản dịch)

Chương 17. Xin Lão Trượng Cứu Ta Rời Khỏi Bể Khổ

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Phía sau truyền đến động tĩnh Chu Thành đang đuổi theo, Lục Diệp lại chạy nhanh hơn.

Dần dần hắn cảm giác phía sau không còn một tiếng động nào nữa, lúc này mới dừng bước lại.

Lục Diệp đứng yên tại chỗ, chờ thêm một hồi lâu, cuối cùng mới quay người trở về. Đi được nửa đường, hắn đã thấy bóng dáng Chu Thành bổ nhào vào trên mặt đất, hắn cũng không xác định được rốt cuộc đối phương đã chết hay chưa, chỉ có thể nhặt mấy tảng đá bên cạnh lên đập tới.

Kết quả là Chu Thành vẫn nằm im, không có chút phản ứng nào.

Hắn cả gan tiến lên, đi vào bên cạnh Chu Thành, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới người gã có rất nhiều máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, chỗ cổ còn kẹp lấy thanh trường kiếm kia, đã sớm không còn sinh mệnh.

Mặc dù kiếm thứ hai của Lục Diệp không trực tiếp lấy đi tính mệnh của Chu Thành, nhưng cũng cắt đứt hơn phân nửa cái cổ của đối phương. Dưới thương thế nghiêm trọng như vậy, sao Chu Thành có thể còn sống được?

Cuối cùng một trận chém giết liều mạng, chấm dứt bằng thắng lợi của Lục Diệp!

Hắn thở phào một hơi, càng cảm nhận sâu sắc hơn sự tàn khốc của thế giới này.

Hắn đi lên phía trước, nắm lấy chuôi trường kiếm kia, đang muốn rút nó ra thì bỗng nhiên từ khóe mắt, hắn đã phát hiện ra một tia khác thường, đến khi hắn thực sự ngẩng mặt nhìn lên, lập tức cảm thấy lạnh toát cả người.

Chẳng biết từ lúc nào, đã có một người xuất hiện ở bên cạnh hắn, nhưng Lục Diệp lại không thể phát giác ra.

Điều này có nghĩa là chênh lệch tu vi giữa hắn và người này rất lớn!

Chẳng biết tại sao trong lòng Lục Diệp lại sinh ra ý nghĩ như vậy, chỉ sợ nếu đối phương muốn giết hắn, cũng chỉ cần động ngón tay là xong, và dù bản thân hắn có Phong Duệ gia trì cũng không làm nên trò trống gì.

Hắn cắn răng, ngăn chặn khủng hoảng trong lòng, rồi dùng một tay rút trường kiếm ra đưa ngang trước người, bày ra tư thế phòng ngự, thân thể sinh ra một chút run rẩy rất nhỏ vì quá mức khẩn trương.

Người tới cảm nhận được địch ý của hắn, không nhịn được bật cười: "Ta phát hiện bên này có linh lực ba động, liền tới điều tra một chút, ngươi không cần khẩn trương."

Gã nói xong những lời này rồi tiến lên từng bước một, đi tới trước mặt Chu Thành, cúi đầu nhìn thoáng qua, khẽ vuốt cằm: "Dư nghiệt Tà Nguyệt cốc." Lại ngẩng đầu nhìn Lục Diệp: "Ngươi là đệ tử nhà nào?"

Cách xa nhau không quá một trượng, Lục Diệp đã thấy rõ dung mạo người tới, là một lão giả không quá già, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, thân hình cao lớn, giọng nói lại có chút trầm thấp khàn khàn, nhưng trên người đối phương lại toát ra một loại cảm giác dễ gần khiến người ta khó có thể hình dung được.

Lục Diệp nghe được lão giả trung tuổi này tra hỏi, trong lòng lập tức có suy đoán, vội vàng trả lời: "Huyền Thiên tông!"

"Huyền Thiên tông?" Lão giả hơi kinh ngạc: "Là Huyền Thiên tông mới bị diệt môn khoảng một năm trước?"

"Vâng!" Lục Diệp cho ra đáp án khẳng định.

Lão giả không nhịn được nhìn hắn từ trên xuống dưới một chút: "Nói như vậy, ngươi là quáng nô bị bắt tới nơi đây?"

"Vâng." Lục Diệp gật đầu.

Lão giả lập tức ngạc nhiên không thôi, một tên quáng nô mà có thể giết một tu sĩ Tà Nguyệt cốc, nếu không phải tận mắt nhìn thấy loại chuyện này, chỉ sợ không ai dám tin,

"Tu vi của ngươi là gì?" Lão giả lại hỏi.

"Mở một khiếu." Lục Diệp trả lời, hắn hiểu được ý tứ trong lời nói của lão giả, liền chủ động giải thích: "Hắn bị thương nên ta đánh lén."

Lão giả cười mỉm nhìn hắn: "Ngược lại còn có chút dũng khí."

"Lão trượng, xin hỏi ngài là người Hạo Thiên minh ư?" Tuy trong lòng Lục Diệp đã có suy đoán, nhưng loại chuyện này còn phải xác nhận một chút mới được.

Lão giả đưa tay vuốt râu: "Không sai, lão phu là người Hạo Thiên minh."

Lục Diệp cực kỳ vui mừng, xem ra đúng như Dương quản sự đã lo lắng từ trước, Hạo Thiên minh đã đánh tới, mà Tà Nguyệt cốc căn bản không giữ được chỗ khoáng mạch này, từ cách lão giả này giết vào khoáng mạch cũng có thể thấy được điểm ấy.

Chỉ sợ hiện giờ Hạo Thiên minh đã làm chủ khoáng mạch này rồi.

Về phần lão giả này có gạt hắn hay không? Hắn nghĩ rằng đối phương không cần thiết phải làm như vậy. Thực lực giữa hai bên chênh lệch quá lớn, nếu người ta thật sự muốn gây bất lợi cho hắn, chỉ cần vươn tay cho một chưởng là xong.

"Xin lão trượng cứu ta rời khỏi bể khổ!" Lục Diệp vội vàng nói.

Hắn muốn rời khỏi hầm mỏ này nhưng không biết ven đường còn gặp được nguy hiểm gì hay không? Nếu thật vất vả đụng phải một vị tiền bối cao nhân như vậy, đương nhiên phải tranh thủ thời gian ôm lấy đùi, làm vật trang sức cầu yên ổn.

Lão giả gật đầu nói: "Vậy đi theo bên người ta, lão phu cũng đang muốn ra ngoài."

"Đa tạ lão trượng!" Lục Diệp cực kỳ cảm kích.

Sau khi lão giả nói xong, đã lập tức đi lên phía trước dẫn đường, Lục Diệp lại không vội đuổi theo, mà ngồi xổm xuống lục lọi trên người Chu Thành.

Rất nhanh hắn đã tìm thấy một cái túi trữ vật.

Trên cơ bản mỗi tu sĩ đều có túi trữ vật này, hình như nó không phải đồ chơi gì quý giá.

Lục Diệp đầy đắc ý, chạy chậm đuổi theo lão giả kia.

Lão giả ngoảnh đầu liếc nhìn hắn một cái, cười mỉm khẽ vươn tay: "Đưa đây!"