Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lục Diệp lập tức cảm thấy khó chịu như ăn phải con ruồi, nhưng cân nhắc đến tình cảnh trước mắt của mình, hắn vẫn ngoan ngoãn dâng túi trữ vật lên.

Lão giả nhận lấy túi trữ vật, đưa tay vẽ một cái bên miệng túi, một đạo quang mang hiện lên.

Ngay lúc Lục Diệp đang oán thầm trong lòng, lão giả kia lại ném túi trữ vật trở lại: "Lão phu thu bình Long Hổ đan này, thứ này đại bổ nên tiểu tử ngươi không dùng được, tạm thời tính là hiếu kính lão nhân gia ta!"

Túi trữ vật vừa được Lục Diệp hai tay dâng đã bị ném trở về. Đến giờ hắn mới hiểu không phải người ta muốn cướp chiến lợi phẩm của hắn, mà vì đối phương biết tu vi của hắn yếu, không thể mở khóa cấm chế của túi trữ vật, cho nên mới tiện tay giúp đỡ.

Lão đầu này làm người không tệ nha!

Trong lòng Lục Diệp nghĩ như vậy, ngoài miệng lại vội vàng tạ ơn: "Đa tạ."

Tâm trạng càng thêm đắc ý. . .

Trong đường hầm mỏ hắc ám, Lục Diệp vừa theo lão giả tiến lên vừa dò xét đống đồ trong túi trữ vật.

Rất nhanh hắn đã tìm thấy một chút Khí Huyết đan cùng mấy hạt đan dược chữa thương, cũng giống như tình huống bên trong túi trữ vật của Dương quản sự, trong này có một số bình bình lọ lọ lộn xộn, Lục Diệp cũng không biết chúng nó đựng cái gì.

Lại có mấy khối khoáng thạch khác nhau, nhưng phẩm chất lại không sánh bằng những khối được Dương quản sự cất giữ.

Địa vị của Chu Thành không bằng Dương quản sự, đương nhiên tài sản trên người cũng không phong phú như gã.

Có điều, chỗ này đã đủ khiến Lục Diệp thỏa mãn rồi, dù sao cũng là đồ vật cho không.

Hắn cũng thu trường kiếm đang cầm trong tay vào túi trữ vật, thắt ở bên hông.

Có túi trữ vật này yểm trợ, túi trữ vật cất giấu trong người kia mới có thể an toàn.

Tuy Lục Diệp có lòng muốn thỉnh giáo lão giả kia một chút tri thức về tu hành và linh đan, nhưng hắn suy nghĩ một chút vẫn quyết định không thử. Người ta là tiền bối cao nhân, mặc dù bên ngoài thân thiết hòa ái nhưng ai biết tâm tính bên trong như thế nào.

Lại nói, đối phương và hắn cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, Lục Diệp cũng không dám thỉnh giáo người ta những thứ này.

Việc cấp bách trước mắt vẫn là đi theo lão ra khỏi đường hầm mỏ, nếu như bởi vì chút lời nói mà đắc tội người ta, khác nào bỏ gốc lấy ngọn.

Lão giả đi ở phía trước không quá nhanh nhưng Lục Diệp lại cần phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp, ngẫu nhiên lão cũng sẽ biến mất không thấy, nhưng rất nhanh sẽ quay trở về.

Lục Diệp âm thầm suy đoán, chỉ sợ đã có đệ tử Tà Nguyệt cốc ẩn núp bị lão phát hiện và tiến tới giết chết rồi.

Trong mỏ quặng, có những con đường đan xen khắp nơi, địa hình vô cùng phức tạp, dù là Lục Diệp trong lúc xuyên qua từng cái giao lộ cũng cần thêm chút thời gian phân biệt mới có thể tìm được con đường chính xác, nhưng lão giả chỉ như đi bộ nhàn nhã, mà mỗi một con đường do lão chọn đều là đúng đắn.

Hai người đi không đến nửa canh giờ, phía trước đã có ánh sáng truyền đến!

Đó là cửa ra vào đường hầm mỏ.

Lục Diệp theo lão giả đi ra khỏi đường hầm mỏ mờ tối, một lần nữa thấy được ánh sáng bên trong, tâm thần không khỏi hoảng hốt, trong lòng sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu như lại được làm người thêm một lần nữa.

"Đường lão!"

Tại lối đi ra đường hầm mỏ đang có mấy bóng người trấn giữ. Đây là tu sĩ trong tông môn các lộ Hạo Thiên minh, phòng bị có đệ tử Tà Nguyệt cốc từ bên trong chạy trốn ra ngoài.

Nhìn thấy lão giả hiện thân, cả đám đồng loạt hành lễ.

Lão giả khẽ vuốt cằm.

Bên trong đám người có một tu sĩ trung niên tựa như người đứng đầu nghi ngờ nhìn Lục Diệp, dò hỏi: "Đường lão, hắn là. . ."

Lão giả nói: "Đệ tử Huyền Thiên tông bị diệt một năm trước, bị bắt tới nơi đây làm quáng nô, lúc ở bên trong đã giúp ta một chút công việc, tiện đường ta mang hắn ra ngoài."

Tu sĩ trung niên kia hiểu rõ, chợt đưa tay ngoắc một tu sĩ trẻ tuổi bên cạnh: "Dẫn hắn đi ghi chép một chút."

"Vâng!" Tu sĩ trẻ tuổi kia nhận lệnh, xông tới Lục Diệp nói: "Đi theo ta!"

Lục Diệp quay đầu nhìn về phía Đường lão, vốn định nói lời cảm tạ một phen, thế nhưng Đường lão đã bước đi về nơi xa.

Tu sĩ trung niên vừa lên tiếng kia cũng đi theo sát lão, mở miệng nói: "Đường lão, Bàng phó minh chủ có lệnh xin mời ngài tới gặp ngài ấy một chút, có chuyện quan trọng muốn thương thảo."

Đường lão đưa tay vuốt râu, oán giận nói: "Một đống xương già rồi nhưng một khắc cũng không được nghỉ."

Nói xong câu này, lão đã phóng lên tận trời, trong nháy mắt không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Lúc này dưới sự dẫn dắt của vị tu sĩ trẻ tuổi kia, Lục Diệp đi bước tới một hướng khác, tu sĩ kia không có ý định giao lưu cùng hắn, đương nhiên với Lục Diệp im lặng là vàng.

Hắn nghĩ lại lời Đường lão vừa nói, lại hiểu ý cười một tiếng.

Lão già này thật không tệ.