Nói Thay Lời Người Chết (Bản Dịch)

Chương 14. Người đàn ông trong bồn tắm

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lúc này, Lưu Tường lấy con dao giấu trong túi áo ngủ ra. Con dao nhắm vào ngực Bành Vũ Hoa, Bành Vũ Hoa chỉ từ từ giơ tay lên, kinh ngạc nhìn Lưu Tường và vết thương của chính mình. Khi con dao được rút ra, cả người hắn ta trượt xuống bồn tắm, hai mắt nhắm lại.

Thấy tay bị thương, Lưu Tường nhanh chóng tìm đôi găng tay cao su trong phòng tắm rồi đeo vào, mở vòi nước trên bồn tắm rồi dọn dẹp tất cả các phòng.

Rồi quay lại phòng tắm, xả hết máu, chặn đường thoát nước của bồn tắm, đặt hai sợi tóc dài của Anne xuống đáy bồn tắm rồi bật van nước lạnh.

Cô ta không giết chết con chó săn lông vàng của Bành Vũ Hoa, dù sao con chó đó là bà mối của cô ta và Bành Vũ Hoa, cô ta cũng không cầm điện thoại của người đã khuất đi.

Bởi vì từ trước đến nay hai người đó luôn giữ liên lạc bằng cách dán giấy ghi chú trên bức tường bên ngoài của bệnh viện thú cưng, Bành Vũ Hoa cho rằng điều này rất lãng mạn và không ảnh hưởng đến cuộc sống của Lưu Tường.

Sau khi nghe Lưu Tường thú tội, Lương Hồng Cương thở dài một hơi.

“Ây da! Người phụ nữ này đúng là toàn gặp phải những kẻ không ra gì, hai người đàn ông cô ta gặp đều là những kẻ cặn bã.”

Chu Hải khẽ lắc đầu: “Tính chiếm hữu của người này đã vượt quá phạm vi nhận thức của người bình thường. Đây là một loại bệnh tâm thần, tốt nghiệp xong là cô ta kết hôn luôn, chấp nhận làm bà nội trợ, mà lại không có con cái. Không gian sống của cô ta bị đóng lại và cô sống hoàn toàn trong thế giới của riêng mình. Vì vậy cô ta tin rằng tình yêu phải trong sáng, nhưng Bành Vũ Hoa đã phá vỡ tình yêu trong sáng mà cuối cùng cô ta đã tìm được. Cô ta giết Bành vũ Hoa chỉ vì muốn chiếm hữu hắn ta hoàn toàn.”

Cửa phòng vừa mở ra, Bàn Tử cầm hộp khảo sát trên tay, đặt lên bàn. Đương nhiên, chìa khóa xe của Chu Hải cũng bị ném lên bàn, cậu ta đi tới với vẻ mặt nhiều chuyện, không ngừng lau mồ hôi hỏi.

“Thế nào rồi? Cô ta có thừa nhận điều đó không?”

“Vật chứng đã được đưa đi lấy mẫu DNA chưa?”

Bàn Tử gật đầu, “Đừng nhắc đến nữa, các cậu ở đây ngồi điều hòa, tôi vừa đói vừa nóng, theo chân các điều tra viên đến nhà nghi phạm để thu thập chứng cứ.

Còn phải lái xe về trung tâm để giao mẫu, quay về lại gặp đúng giờ cao điểm. Thời tiết chết tiệt này, sao mà bảy giờ hơn rồi vẫn còn những 35 độ?”

Chu Hải sa sầm mặt mày liếc nhìn chìa khóa xe trên bàn: “Tiền xăng cậu lo liệu đi, đây gọi là xe tư nhưng dùng vào việc công.”

Một câu nói, khiến tất cả sự nhiều chuyện của Bàn Tử đều bị phong ấn, vẻ mặt tội nghiệp nhìn Chu Hải: “Hải Tử! Anh Hải! Chu pháp y! Cậu từ nước ngoài trở về! Người giàu không thiếu tiền! Đừng keo kiệt như vậy, không phải cậu không biết chủ nhiệm Bàng của chúng ta ký yêu cầu thanh toán khó khăn đến mức nào.

Tôi không đi, đánh chết cũng không đi!”

Chu Hải trừng mắt nhìn cậu ta: “Vụ án kết thúc rồi, chúng ta về thôi!”

Bàn Tử cau mặt lại: “Con chó săn lông vàng của người chết xử lý như thế nào?”

Ba người im lặng, không nói gì, người thì chết hết rồi, đôi vợ chồng già ở nước ngoài chỉ có thể ôm chó hồi tưởng.

Đứng dưới nắng như thiêu đốt ở dưới tầng, Chu Hải đột ngột dừng bước, Bàn Tử và Tiểu Lương phía sau suýt chút nữa đụng phải hắn.

“Cậu mời tôi đi ăn tối nhé!”

“Hả?”

Bàn Tử sững sờ, không kịp phản ứng, nhìn Chu Hải với vẻ khó hiểu.

“Thanh toán tiền xăng và ăn cơm, chọn một trong hai!”

Bàn Tử bĩu môi, cắn răng đáp:

“Vậy thì đi ăn thôi! Nhưng phải nói trước cho rõ, không được đến nhà hàng năm sao, tiêu chuẩn bữa ăn không được vượt quá 200, nếu không tôi thà tự bỏ tiền xăng cho xong!”