Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ngày qua ngày. 

Lập tức phá đất vươn lên, khỏe mạnh trưởng thành. 

Cành lá bắt đầu um tùm, bắt đầu kết hoa ra nụ... 

Cuối cùng hóa thành một nụ hoa vừa chớm nở, qua mấy cơn mưa, hấp thu ánh sáng, tích lũy sức mạnh... 

Lạc Thanh Chu cũng bất tri bất giác chỉ chợp mắt mà đã tiến vào trạng thái tu luyện. 

Trong cơ thể một cỗ khí lưu theo từng huyệt vị đánh dấu trên sách bắt đầu xông lên, sau hai vòng, cuối cùng từ gập ghềnh biến thành thông thuận... 

- Công tử... Công tử... 

Trong tai đột nhiên vang lên giọng nói lo lắng. 

Lạc Thanh Chu bừng tỉnh, mở mắt ra. 

Tiểu Điệp đang ngồi xổm bên cạnh hắn, hai cánh tay không ngừng đẩy thân thể của hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò tràn đầy lo lắng và bất an. 

Thấy hắn mở mắt ra, tiểu nha hoàn rốt cục thở dài một hơi: 

- Công tử, người hù chết nô tỳ, sao lại ngồi chỗ này ngủ thiếp đi chứ ? Sẽ bị lạnh đó. 

Lạc Thanh Chu cảm thấy chỗ bụng ấm áp dễ chịu, hỏi: 

- Ta ngủ bao lâu? 

Tiểu Điệp nói: 

- Sắp hai canh giờ rồi nha, nô tỳ thấy chắc công tử đang suy nghĩ đến chuyện thành thân nên không dám tới quấy rầy. Vừa rồi đi tới mới phát hiện công tử ngủ thiếp đi, nô tỳ gọi hơn nửa ngày, công tử cũng không có tỉnh. Công tử, nhanh vào phòng đi, nô tỳ đã giúp người làm ấm chăn mền rồi. 

Trong lòng Lạc Thanh Chu thất kinh. 

Rõ ràng cảm giác thời gian chỉ trong chốc lát, ai ngờ lại sắp hai canh giờ. 

Đứng dậy, lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng, tai thanh mắt sáng. 

Phương pháp tu luyện này quả nhiên lợi hại. 

Chỉ tu luyện một chút như thế, liền có hiệu quả như vậy, nếu thời gian nhiều còn không biết sẽ thay đổi như thế nào?

Đến lúc đó rốt cuộc hắn sẽ thoát khỏi cái danh thư sinh văn nhược khí suy, tay trói gà không chặt này rồi. 

Vào phòng, nhìn sách vở chất đầy trên bàn. 

Hắn tiện tay cầm một quyển, thoáng dịch qua mượn ánh sáng ngoài cửa sổ đọc, bìa sách viết bốn chữ lớn « đông ly bút ký ». 

Đang muốn lật xem một chút để bình ổn lại cảm xúc dao động trong lòng, Tiểu Điệp lại ở bên cạnh lại thúc giục nói: 

- Công tử, trời tối đọc sách không tốt cho mắt, là người nói vậy nha. Trời không còn sớm, nên lên giường ngủ thôi. 

Lạc Thanh Chu đành phải để sách xuống, đi tới bên giường. 

Tiểu Điệp giúp hắn cởi bỏ áo ngoài, quần ngoài và giày, vén chăn lên, để hắn nhanh chóng trùm vào. 

Lúc đầu những chuyện này Lạc Thanh Chu đều có thể tự mình làm, nhưng mà qua ba ngày ở chung, hắn biết nha đầu này tương đối quật cường và tận trung với cương vị. 

- Đây đều là bổn phận của nô tỳ, công tử nếu tự mình làm, còn cần nô tỳ làm gì. Nô tỳ vô dụng, còn không bằng nhảy xuống giếng kết thúc cho rồi. 

Ba ngày trước, lúc Lạc Thanh Chu chuẩn bị tự mình cởi y phục, tiểu nha hoàn vểnh miệng nhỏ lên nói như thế. 

Cho nên, hắn cũng không còn miễn cưỡng nữa. 

- Công tử, đêm nay... Trời lạnh như thế, nô tỳ... Nô tỳ có thể ngủ chung với công tử không?

Sau khi Lạc Thanh Chu đắp chăn, Tiểu Điệp cũng chưa đi, mà là đứng ở bên giường, trong bóng đêm khuôn mặt nhỏ đỏ lên nói khẽ. 

Lạc Thanh Chu nhớ tới trước đó nghe được tiếng lòng của tiểu nha đầu này. 

Nhưng mà hắn cũng không từ chối. 

- Có thể, ngươi ngủ dưới chân đi, như vậy buổi tối chúng ta đều thấy ấm áp một chút. 

Ngữ khí Lạc Thanh Chu rất ôn nhu. 

Từ sau khi mẫu thân bị hại chết, tiểu nha đầu này và hắn vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau, chưa từng ghét bỏ hắn, mọi chuyện đều suy nghĩ cho hắn, việc nặng nhọc cực khổ nào đều không cần hắn làm, trung thành tuyệt đối với hắn, tận trung tẫn trách, quan tâm ôn nhu. 

Cho nên sâu trong nội tâm, hắn sớm đã xem tiểu nha đầu này như người thân. 

Tiểu Điệp nghe vậy, trong lòng vui sướng, khuôn mặt càng thêm đỏ bừng, lập tức đi đóng cửa, cởi giày, lên giường. 

- Ta trước cứ ngủ dưới chân công tử, trò chuyện với công tử ít hôm, sau đó lại ... lại dạy công tử động phòng... 

Lạc Thanh Chu nhìn bộ dạng nàng ngượng ngùng, đột nhiên lại nghe được trong lòng nàng nói. 

Ngoài cửa sổ, gió lạnh gào rít. 

Hai chủ tớ mỗi người nằm một đầu, đều không buồn ngủ. 

Tiểu Điệp nói liên miên lải nhải một hồi chuyện sau khi thành thân, con ngươi đen nhánh trong bóng đêm chớp chớp, lời nói xoay chuyển, khuôn mặt nhỏ đỏ lên nói khẽ: 

- Công tử, người... Người biết động phòng không?

Lạc Thanh Chu:.... 

Nếu hắn nói hắn biết, hơn nữa còn biết dùng rất nhiều kiểu, tiểu nha đầu này có thể hoài nghi hắn mỗi ngày đều trộm nhìn đống sách không đứng đắn hay không?. 

- Động phòng? Có gì mà không biết chứ? Không phải chính là hai người uống xong rượu giao bôi, sau đó cùng nằm ở trên giường ngủ một giấc sao.. 

Lạc Thanh Chu cố ý đùa nàng. 

Tiểu Điệp “Phốc phốc” một tiếng bật cười, khuôn mặt nhỏ hồng hồng nói:

 - Công tử quả nhiên không biết, nào có đơn giản như vậy nha. Thành thân động phòng, là phải sinh tiểu thí hài, nào có tùy tiện nằm ở trên giường ngủ một giấc là sinh được tiểu thí hài nha.. 

Lạc Thanh Chu nhíu mày nói: 

- Ngươi biết sao?