Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Gương mặt Tiểu Điệp hồng hồng lại lộ ra một chút đắc ý nho nhỏ còn có ngượng ngùng: 

- Ừm, nô tỳ đương nhiên biết, Tôn bà bà từng dạy cho nô tỳ.. 

- Hả?

Lạc Thanh Chu nín cười, đang muốn tiếp tục đùa nàng vài câu thì Tiểu Điệp lại đột nhiên ôm lấy chân của hắn, gương mặt có chút nóng hổi dán lên trên, tim đập loạn nhịp nói: 

- Công tử, nô tỳ đêm nay... Đêm nay liền dạy người động phòng, có được không? 

Nụ cười trên mặt Lạc Thanh Chu dần dần thu lại. 

Cảm nhận được sự ấm áp trên chân và sự ỷ lại của tiểu nha đầu, trong lòng hắn không khỏi âm thầm thở dài một hơi. 

Thời đại này, vận mệnh nha hoàn chính là như vậy. 

Dùng mấy lượng bạc mua về, trong phủ ngoại trừ làm công việc bẩn thỉu cực nhọc ra, còn phải hầu hạ chủ tử. 

Thậm chí bồi chủ tử ngủ. 

Nhưng cho dù là bồi chủ tử ngủ, cũng không nhất định sẽ có thể vượt Long Môn, thay đổi số phận. 

Kết cục sau cùng có thể vẫn chỉ là một tiểu nha hoàn đê tiện hèn mọn cho đến chết. 

Cho dù là được chủ tử thu làm thiếp, thân phận địa vị cũng sẽ thay đổi không quá lớn, mà bất cứ lúc nào cũng có thể bị chủ tử vứt bỏ. 

Ở thời đại này, giữa hảo hữu với nhau tặng tiểu thiếp sớm đã trở thành một loại tập tục. 

Thậm chí còn có chút phổ biến. 

Cho nên đại đa số vận mệnh nha hoàn đều long đong, thăng trầm, vô cùng bi thảm. 

Lạc Thanh Chu có chút thương tiếc, đau lòng tiểu nha đầu này. 

Dù sao cũng là người duy nhất thật tình với hắn ở đây. 

Hắn làm sao nhẫn tâm tổn thương nàng. 

Cho dù muốn thu, cũng phải đợi đến hắn an toàn rời khỏi nơi này mới thu, nếu không sẽ chỉ hại nàng. 

- Cái đó... Tiểu Điệp, đêm nay ta hơi mệt chút, đi ngủ sớm chút đi.. 

Lạc Thanh Chu uyển chuyển từ chối, chân lại không dám động, sợ khiến tiểu nha đầu đau lòng, lại sợ tiểu nha đầu này hiểu lầm mình ghét bỏ nàng. 

- Oh.. 

Tiểu Điệp nghe vậy, có chút thất vọng nho nhỏ. 

Nhưng bởi vì ngượng ngùng, cũng không dám nói thêm nữa, khuôn mặt nhỏ nóng hổi dán bên chân hắn, trái tim cũng nhảy liên tục. 

Một đêm trôi qua, có chút yên lặng. 

Hôm sau. 

Khi Lạc Thanh Chu tỉnh lại, Tiểu Điệp đang quét sạch tuyết đọng trong tiểu viện. 

Nhìn ngoài cửa sổ thấy tuyết rốt cục cũng ngừng rơi. 

Lạc Thanh Chu rời giường mặc y phục, ra khỏi phòng. 

Tiểu Điệp nhìn thấy hắn, vội vàng buông cái chổi trong tay nói: 

- Công tử, người dậy rồi sao, ta đi múc nước cho người rửa mặt.. 

Nước trong nồi còn nóng. 

Nàng lập tức đi lấy một chậu tới. 

Đánh răng rửa mặt xong, Tiểu Điệp bưng bữa sáng lên. 

Một bát cháo loãng, một cái bánh bao. 

Lạc Thanh Chu ăn bữa sáng xong, liền về phòng, mở cửa sổ ra, ngồi trước bàn đọc sách. 

Mặc dù có bản lĩnh nhìn qua là không quên, nhưng chỉ có thể khắc chữ trong đầu, cũng không thể trong nháy mắt liền có thể hiểu hết được. 

Đống sách vở này, chỉ có chậm rãi đọc từng câu từng chữ mới có thể hiểu thấu triệt để. 

Đến lúc thi cử, cần vận dụng linh hoạt, dựa vào sự hiểu biết của mình mà làm bài, cũng không thể trích dẫn tài liệu trong sách vở ra được. 

Cho nên hắn nhất định phải đọc hiểu từng câu từng chữ. 

Đại Viêm đế quốc tôn sùng vũ lực, nhưng đọc sách cũng quan trọng như nhau. 

Hắn bây giờ chỉ là thân phận tú tài, một khi thi đậu cử nhân, thân phận địa vị liền khác nhau rất lớn. 

Đến lúc đó cho dù là vị phụ thân kia, cũng không dám tùy ý trách phạt hắn. 

Vị Đại phu nhân kia nếu muốn hại hắn nữa sẽ dễ bị mất đầu như chơi. 

Cho nên lúc đó, an toàn của hắn càng được bảo đảm. 

Ở thời loạn thế này, có công danh trên người, chẳng khác nào nhiều thêm một lá bùa hộ thân. 

Nhưng thư sinh quá văn nhược. 

Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. 

Hắn bây giờ đã có được luyện võ công pháp, cho nên tự nhiên cũng muốn thử tu luyện, cường thân kiện thể, phòng bị tiểu nhân. 

Có lẽ đến lúc đó cũng có thể giống vị Đại công tử Lạc gia kia, dùng võ tấn quan, hoặc là giống Nhị công tử chuẩn bị thi vào Long Hổ viện. 

Xế trưa. 

Giọng của vị Vương quản gia kia lại vang lên lần nữa ngoài ngoại viện: 

- Tam công tử, lão gia và phu nhân gọi người qua một chuyến.

Đã có quyết định sao?

Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, để quyển sách xuống, ra cửa. 

Lần này, cũng không đi đến khách sảnh nữa, mà ở sảnh ăn kế bên.

Lạc Diên Niên và Đại phu nhân Vương thị đang ngồi trên bàn ăn cơm. 

Nhị phu nhân Dương thị cùng mấy người nha hoàn đứng bên cạnh hầu hạ, vẻ mặt tràn đầy cung kính. 

Trên bàn bày biện tám món ăn một chén canh, mười phần phong phú. 

Lạc Thanh Chu vào phòng, cúi đầu thỉnh an, thái độ cung kính. 

Đại phu nhân thậm chí không liếc nhìn hắn một cái, mặt trầm như nước. 

Lạc Diên Niên vẫn đang chậm rãi ăn cơm, đối với việc hắn thỉnh an, cũng chỉ khẽ gật đầu. 

Còn việc gọi hắn qua ăn cơm sao, đó là chuyện căn bản không thể nào xảy ra. 

Ngược lại là Nhị phu nhân Dương thị thấy hắn tới, lập tức cười như hoa.