Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nhị phu nhân chúc mừng nói: 

- Thanh Chu, chúc mừng, Lão Gia sáng nay đã đi Tần phủ nói rõ ràng với người ta, người ta cũng đồng ý, hôn lễ của ngươi và Tần gia tiểu thư định vào ba ngày sau. Ai nha, ngươi đúng là tu tám đời rồi mới có phúc phận này đó, lại có thể cưới được Tần gia đại tiểu thư, Tần gia người ta chính là danh môn vọng tộc, mặc dù bây giờ suy bại....

- Khụ .... 

Lạc Diên Niên hắng giọng một tiếng, buông đũa xuống. 

Dương thị vội vàng ngậm miệng. 

Ánh mắt Lạc Diên Niên nhìn thiếu niên cung kính đứng phía cửa ra vào, dừng một chút, nghiêm mặt nói:

 - Thanh Chu, mấy ngày nay chuẩn bị một chút, ba ngày sau liền đi Tần phủ thành thân. Đợi đến Tần phủ, phải tự mình kiềm chế bản thân, nghiêm ngặt tuân thủ bổn phận, hầu hạ nhạc phụ nhạc mẫu ngươi đàng hoàng, cũng phải đối xử tốt với thê tử ngươi, đừng làm mất mặt Lạc gia ta, ngươi nhớ kỹ chưa? 

Ba ngày sau? 

Nhanh như vậy sao? 

Lạc Thanh Chu khom người cúi đầu: 

- Hài nhi nhớ kỹ. 

Cay nghiệt thiếu tình cảm, lãnh huyết dối trá, tàn nhẫn vô tình, không làm tròn bổn phận phụ thân, ngươi cũng xứng nói lời này sao? 

Lúc này, Đại phu nhân Vương thị rốt cục ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm nghị nói: 

- Tuy là ở rể, nhưng ngươi đại diện mặt mũi Lạc gia ta. Sau khi đến Tần phủ, mỗi lời nói hành động đều phải chú ý, nếu truyền ra ngoài ngươi ở đó làm xằng làm bậy, bôi đen danh dự Lạc gia thì cho dù ngươi đã là con rể Tần gia, chúng ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngươi nhớ kỹ chưa?  

Lạc Thanh Chu nhắm mắt lại, khom người cúi đầu: 

- Thanh Chu nhớ kỹ. 

- Đi đi, Vương quản gia sẽ dẫn ngươi đi phòng thu chi lĩnh ít bạc, lại đi đặt làm mấy bộ y phục trước, còn cần gì khác, đều có thể nói với Vương quản gia. Lạc gia ta đã muốn để ngươi ở rể, đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.. 

Đại phu nhân thản nhiên nói xong, khoát tay áo, để hắn lui ra. 

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn mắt bà ta một chút, nghe được trong lòng bà ta nói: Thấy tiểu dã chủng này liền ăn không thấy ngon, sao không giống tiện nương của hắn chết sớm, sớm đầu thai chứ, xúi quẩy!. 

- Thanh Chu cáo lui.

Lạc Thanh Chu chôn hận ý vào đáy lòng, khom người cáo lui. 

Vương quản gia dẫn hắn đi phòng thu chi, lãnh một chút bạc, lại để nha hoàn đo dài cao rộng của hắn. 

Sau đó lại dặn dò một ít chuyện. 

Sau khi Lạc Thanh Chu rời khỏi, cũng không tính trở lại tiểu viện liền. 

Thấy bốn phía không người, hắn lộn vòng lại, thuận đường nhỏ, đi tới chỗ hồ nước ấm tối qua. 

Dừng lại trước cổng vòm. 

Lại nhìn xung quanh một lần, liền giả vờ như đi tản bộ, chậm rãi đi tới ven hồ. 

Đợi đi đến mấy cây dương liễu kia, hắn quay mắt nhìn sang. 

Trên mặt đất đối tuyết đọng và cỏ khô vẫn như cũ, không nhìn ra dấu vết gì rõ ràng. 

Đi dạo ven hồ trong chốc lát. 

Sau khi xác định bốn phía hoàn toàn không có người, hắn liền đi tới, nắm lấy cỏ khô, kéo lớp đất trên mặt qua một bên. 

Trong hố đã lấp kín bùn đất, hộp gỗ đen nhỏ kia cũng mất rồi. 

Hắn không dám ở lâu, ngụy trang lại như lúc đầu liền rời khỏi. 

Tối hôm qua gặp phải hạ nhân kia, không biết có phải là người trong phủ hay không. 

Nếu như là người trong phủ, quyển công pháp bí tịch kia từ đâu trộm tới? 

Là tự mình dùng, hay là cho người khác?

Lạc Thanh Chu vừa tự hỏi, vừa về tới tiểu viện. 

Tiểu Điệp đã bưng cơm trưa tới. 

Nhưng giờ phút này, tiểu nha đầu lại ngồi bên chậu than ở cửa ra vào, hai mắt đỏ lên, đang lau nước mắt. 

Sau khi nhìn thấy hắn, nước mắt kia càng như chuỗi trân châu đứt dây, từng viên từng viên rớt xuống, không dừng lại được. 

- Tiểu Điệp làm sao vậy? 

Lạc Thanh Chu đi tới, nhíu mày: 

- Lại có người khi dễ ngươi sao?

Tiểu Điệp lắc đầu, lau nước mắt nói: 

- Công tử, ta vừa rồi nghe đám tiểu Thúy nói, Lão Gia và Đại phu nhân không phải để người kết hôn, là để người đi ở rể Tần phủ, là thật sao? 

Lạc Thanh Chu nghe vậy, thở dài một hơi. 

Thì ra là chuyện này. 

Hắn đưa tay giúp tiểu nha đầu này lau sạch nước mắt trên mặt, ôn nhu nói: 

- Là thật, nhưng ta cảm thấy rất tốt, khóc cái gì chứ?

Tiểu Điệp nghe xong, lập tức ‘Oa’  một tiếng khóc òa lên, vừa khóc vừa lắc đầu nói: 

- Không được không được, không tốt đẹp gì. Bọn họ sao có thể để công tử đi ở rể chứ? Công tử rõ ràng đã là tú tài, sau này còn có thể thi đậu cử nhân làm rạng rỡ tổ tông, sao có thể đuổi người đi chứ? Nam tử ở rể, thật là mất hết mặt mũi, sẽ bị người ta xem thường, sau khi sinh hài tử cũng không thể cùng họ với công tử. Ngay cả những nha hoàn người hầu kia, đều ở sau lưng cười nhạo công tử đó, oa oa.... 

Lạc Thanh Chu cười cười, lơ đễnh nói: 

- Không sao đâu, bị người xem thường cười nhạo, cũng không phải ngày một ngày hai, dù sao cũng không mất miếng thịt nào. Chỉ cần có thể mau chóng rời khỏi nơi này, ở rể cũng không có gì. Tiểu Điệp, ngươi không phải cũng nghĩ mau chóng rời khỏi nơi này sao? Lần này chính là cơ hội tốt.