Quái Đàm Radio

Chương 2. Hành khách trong đêm mưa (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

 

Mở cửa xe, khởi động ô tô, cả quá trình cực kỳ liền mạch lưu loát. Xe taxi dần rời xa toà nhà cũ, lúc này Trần Mặc mới thở hắt ra một hơi thật dài, trái tim đang đập loạn cào cào trong lồng ngực cũng dần yên ổn lại.

Đúng lúc này, iTunes Radio vốn chỉ phát ra một đống tạp âm lại có tín hiệu. DJ chương trình dùng giọng nữ rất nhẹ nhàng để nói lời tự thuật dạo đầu.

[ Bạn đã từng nghe đến chuyện hồ ly trả ơn chưa?

 Hồ ly cực kỳ đói bụng. Bởi vì muốn ăn vụng chút đồ mà nó vô ý rơi vào lu nước, sau đó nó bị bảo vệ rừng phát hiện ra. Người đó không những không hành hạ trừng phạt, ngược lại còn đưa cho nó một miếng thịt để ăn rồi thả hồ ly về với núi rừng. Từ đó về sau, cứ lâu lâu hồ ly lại chạy đến căn phòng nhỏ của người bảo vệ rừng để tặng ếch xanh hoặc chim sẻ. Đây chính là câu chuyện hồ ly trả ơn trong truyền thuyết dân gian.

 Có hồ ly báo ân, thì sẽ có lệ quỷ báo oán. Đối với linh hồn mang theo oán hận, cái chết không phải là kết thúc.

Đây là < Radio Chuyện Quái Dị >, tôi là DJ < Chuyện Ma Lúc Nửa Đêm >. Đêm nay chương trình sẽ mang đến cho mọi người câu chuyện về lệ quỷ báo thù rất chân thật. Mời mọi người tắt đèn, lắng tai nghe. Cùng nhau cảm nhận sự khủng bố ập đến trước mặt nào.]

Vừa mới trải qua chuyện na ná, Trần Mặc nào dám nghe mấy chương trình kiểu này chứ.

Vừa thò tay muốn đổi kênh thì cơ thể Trần Mặc chợt cứng đờ. Từ trước đến giờ anh có bao giờ nghe iTunes Radio vào buổi tối đâu? Bật chương trình phát thanh này vào lúc nào chứ?

Một tia chớp đánh xuống, chiếu sáng mọi thứ.

Trần Mặc nhìn vào gương chiếu hậu, giật mình phát hiện không biết từ lúc nào mà ghế sau xe đã có thêm một vị khách nam. Sắc mặt anh ta trắng bệch, đang nhắm mắt dưỡng thần, không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Trên radio, giọng nói êm tai của DJ vang lên trong màn đêm:

[ Trong tiết mục mở đầu ngày hôm nay, chúng tôi sẽ đọc diễn cảm lại tin nhắn của một nữ thính giả, cô ấy muốn nói với người mình yêu sâu đậm rằng: Cho dù anh đã giết chết rồi vứt bỏ nhưng em vẫn sẽ ở đây, không đi đâu hết…]

Trần Mặc vừa lái xe vừa chú ý đến vị khách nam ở ghế sau. Lúc này, người đàn ông kia đã mở mắt, hình như anh ta có chút nghi ngờ về nội dung đang phát trên radio.

[Em sẽ lại tìm được anh thôi. Em Có thể ngửi được hơi thở của anh… Đến đây đi, đừng trốn nữa, chúng ta cùng về nhà…]

Trên chương trình radio, giọng nói của nữ DJ càng lúc càng lạnh lẽo. Cô ta gằn từng chữ một, giống như bản thân đã thay vào vị trí của cô gái kia.

“Đêm hôm khuya khoắt, nghe cái chương trình rách nát gì thế?”

Người đàn ông ở ghế sau mở miệng nói, âm thanh run rẩy lại có phần kiềm chế, lộ ra sự hung ác được ẩn giấu bên trong.

“Đưa tôi ra ngoại ô thành phố, sẽ không để cậu thiệt đâu. Còn nữa, đừng hỏi nhiều.”

Hoá ra là người…Trần Mặc cũng thấy hơi yên lòng. Có lẽ lúc anh vào trong toà nhà cũ kia, người này đã tranh thủ lên xe. Chẳng qua, tại sao đối phương lại xuất hiện ở hiện trường quỷ dị kia chứ?

Còn cả lời nhắn trên radio nữa, Trần Mặc nghe kiểu gì cũng thấy bất thường.

Anh duỗi tay điều chỉnh tần số, âm thanh của chương trình radio lại bất ngờ vang cao một cách quái lạ.

[Bác tài thân mến, cảm ơn anh đã mang tình cảm chân thành đến cho tôi!]

Đồng tử Trần Mặc đột nhiên co rút lại, một cơn rét lạnh lan khắp cơ thể.

Thế này thì còn trùng hợp quái gì nữa?

Trần Mặc ngẩng đầu nhìn vào kính chiếu hậu.

Anh nhìn thấy chỗ lưng ghế của người đàn ông kia chất đầy hài cốt của thi thể vừa mới thấy trong toà nhà cũ kia.

Hình như anh ta vẫn chưa nhận ra điều này, còn vươn đầu lưỡi liếm môi dưới.

Không thể nghi ngờ gì nữa, hành khách trước mắt chắc chắn là có quan hệ chặt chẽ với hung án trong toà nhà cũ kia. Thế nhưng đống thịt nát này là như nào? Đã xảy ra chuyện gì…

Với lại, Trần Mặc nhìn đống thịt vụn kia mà cứ thấy thiếu thiếu thứ gì đó.

Anh nghĩ tới nghĩ lui, dưới chân lại đụng phải một vật gì đó tròn tròn.

Trần Mặc cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ nháy mắt mà da đầu đã muốn nổ tung luôn rồi. Đây không phải là đầu của người phụ nữ lúc trước hả trời!

Lúc này nó lại lăn đến bên cạnh chân anh, trước sau như một, lộ ra tươi cười rất chi là quỷ dị.

“Á a a a a a ——!”

Cùng lúc đó, hình như vị khách nam ở ghế sau cũng đã nhìn thấy những thứ kinh dị quanh mình. Cho nên anh ta mới sợ hết hồn, gào toáng lên.

Trong tiếng hét điên cuồng, ong hết cả thủ của người đàn ông, Trần Mặc giẫm mạnh chân phanh. Thế nhưng anh lại quên mất, đêm khuya mưa gió nhưng bản thân vẫn luôn để xe chạy ở tốc độ rất cao.