Quái Đàm Radio

Chương 8. Còn một con (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đây rõ ràng là một thế giới linh dị đã bị đóng kín, khó mà tưởng tượng được là điện thoại lại có thể kết nối.

Sau khi vang lên vài tiếng tút tút, đầu bên kia đột nhiên có người bắt máy. Trong điện thoại truyền đến giọng nói của một người phụ nữ:

“Alo?”

Trần Mặc khẽ giật mình, chẳng lẽ suy đoán lúc trước của anh đã sai hết rồi à? Thật ra thì người đàn bà tên Tống Thiến kia còn chưa chết?

Anh chần chờ một chút, vẫn trả lời đối phương:

“Cô là Tống Thiến phải không? Tôi có việc gấp tìm cô! Bây giờ cô… rất nguy hiểm đấy!

“Nguy hiểm á?” Rõ ràng là người phụ nữ đầu bên kia có chút bất ngờ:

 “Nguy hiểm gì cơ ? Tôi không hiểu ý của anh.”

Trần Mặc cưỡng chế, kiềm chế sự nôn nóng trong lòng xuống:

“Tống Thiến, tôi có chuyện cực kỳ quan trọng, nhất định phải tìm được cô. Xin hỏi cô đang ở đâu?

Sẹt sẹt sẹt!

Cũng như rất nhiều câu chuyện kinh dị  cũ mèm khác, vào thời khắc quan trọng nhất thì di động lại chợt truyền đến một mớ tạp âm rất chi là kỳ lạ.

“Xin hỏi cô đang ở đâu!”

Trần Mặc lại một lần nữa nhấn mạnh.

Sàn sạt, sàn sạt.

“Anh đang tìm tôi ư? Chẳng phải là tôi đang đứng đằng sau anh còn gì?”

Hơi lạnh như mũi kim chọc vào xương cốt đột nhiên tràn ra từ phía sau cùng với tiếng đì đùng liên tục của sấm sét, Trần Mặc chợt nẩy lên một cảm giác mãnh liệt rất quen thuộc!

Ở phía sau anh có một bóng đen đang từ từ đứng thẳng lên từ trong bóng tối. Đó là một cô gái mặc đồ đỏ, tóc đen phủ kín mặt, tứ chi rũ thẳng, biểu cảm trên mặt vừa âm u lạnh lẽo lại vừa cực kỳ độc ác. Cô ta chậm rãi quay đầu lại, nhìn thẳng vào Trần Mặc.

Đây không phải Hà Nhã Điềm lúc trước.

Câu chuyện này lại có thêm một con nữ quỷ nữa.

“Con mẹ mày chứ, xem ra đúng là bố mày đoán không sai…”

Quả nhiên là thế giới linh dị này có hai con quỷ cùng tồn tại!

Lúc ban đầu, xuất hiện trong câu chuyện là lệ quỷ do oán linh Hà Nhã Điềm biến hoá thành, căn bản là thứ mà con người không thể chống lại được.

Sau khi biết Hà Nhã Điềm có oán niệm mãnh liệt với Tống Thiến, Trần Mặc đã đoán được gợi ý từ chiếc điện thoại di động kia cùng khả năng có thể kết thúc câu chuyện.

Đó chính là lôi quỷ đến đối phó với quỷ.

Thật ra dựa theo cách phát triển của câu chuyện thì hình như dẫn dắt nữ quỷ ra cũng không khó khăn gì. Thế nhưng lúc thật sự triệu hồi được con nữ quỷ thứ hai ra, sợ hãi cùng áp lực mãnh liệt vẫn khiến toàn thân trên dưới của anh sinh ra cảm giác rét run cầm cập.

Cuối cùng có thể khiến hai con nữ quỷ giết này giết hại lẫn nhau hay không, thật ra Trần Mặc cũng không hề nắm chắc. Chẳng qua anh vẫn bất ngờ xoay người, không chút do dự mà chạy như điên lên tầng trên.

Vừa mới bước được nửa bàn chân ra ngoài, hành lang mới nãy còn là một khoảng không tối đen, sơn tường giống như những mảnh da vụn, bong ra từng mảng chỉ nháy mắt đã thay đổi thành một cảnh tượng khác hẳn.

Vách tường, sàn nhà… chỗ nào cũng loang lổ vết máu. Mùi tanh nồng nặc xông vào mũi, ánh đèn ngoài hành lang lúc sáng lúc tối, chiếu rọi ra một cảnh tượng như một góc địa ngục!

Cùng lúc đó, thế giới bên ngoài lại đổ thêm một cơn mưa rào tầm tã.

Nước mưa giống như máu, đỏ tươi!

Sức mạnh linh dị xung quanh liên tục tăng cao, giống như đang báo hiệu: Câu chuyện đã bước vào cao trào!

Phía sau, ánh đèn trong hành lang không ngừng bật tắt. Nếu lúc này Trần Mặc quay đầu lại thì sẽ lập tức phát hiện ra một điều: Trong khoảng không gian lúc sáng lúc tối kia, nữ quỷ áo đỏ đang lơ lửng trong không trung. Khoảng cách giữa ả và anh cứ lặng yên không tiếng động mà gần hơn rất nhiều.

Trần Mặc ôm theo lòng tin thà chết cũng không quay đầu, chạy như bay lên tầng B5, chỗ vừa rồi nữ quỷ đã xuất hiện.

Nhưng con mẹ nó chứ!!! Anh chợt phát hiện ra rằng, con nữ quỷ vừa rồi còn giơ móng với anh, bây giờ đã biến mẹ nó đi đâu rồi!

“Tao fuck. Đừng có chơi bố mày như thế chứ!”

Rõ ràng là ác linh áo đỏ sau lưng anh không phải là loại hiền lành gì. Theo ánh đèn chớp tắt thêm lần nữa, gương mặt trắng bệch của nó đã dí sát đến trước mặt Trần Mặc!

Tạch rồi…

Ngay lúc Trần Mặc cảm thấy tuyệt vọng nhất lại vô tình ngẩng đầu, không nhịn được mà phun ra một câu chửi quốc dân: ĐỤ MÁ!!!

Thì ra là ở chỗ này!

Thì ra con lệ quỷ lúc nãy đang bò ngược trên trần nhà, dùng ánh mắt hung tợn nhìn chòng chọc vào anh

“Híz-khà-zzz …”

Cảm giác được oán niệm của ác linh áo đỏ, nữ quỷ đang treo ngược trên trần nhà đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai khiến người ta sợ chết khiếp.

Dưới ánh đèn lúc tối lúc sáng, ả vươn đôi bàn tay trắng bệch với những móng nhọn hoắt của mình ra, cào về phía ác linh áo đỏ!