Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chu Hạo nhanh chóng tìm được phần kiến thức bị quên ở trong sách, hắn lập tức học thuộc lòng. Bây giờ phương pháp học tập của Chu Hạo vô cùng đơn giản, đó là không ngừng đọc đi đọc lại, để não bộ có thể ghi nhớ được những kiến thức đó.

Sau khi làm xong bài thi thử, Chu Hạo đối chiếu đáp án một lần.

“Bài thi tổng cộng 300 điểm, mình chỉ đạt được 181 điểm, như thế này chỉ gọi là vừa đạt tiêu chuẩn thôi.” Chu Hạo lắc đầu, lấy bút đỏ gạch chân những phần làm sai, sau đó lại lôi sách vở ra đọc để củng cố kiến thức.

Sau đó, hắn lại lôi một đề thi thử môn Toán ra làm. Sau khi làm xong, Chu Hạo đối chiếu kết quả, 98 điểm. Đây cũng chỉ là điểm số ở mức độ sàn sàn mà thôi.

Chờ đến khi gạch chân hết lỗi sai và đọc lại hết phần kiến thức còn thiếu, Chu Hạo lại làm thêm một đề thi tiếng anh nữa. Đề thi tiếng Anh tổng điểm là 150, hắn chỉ đạt được 80. Tiếng Anh là môn cần ghi nhớ và học thuộc, điều này hắn lại không có bất cứ ưu thế nào.

Chu Hạo nhìn thời gian một chút, đã gần mười hai giờ rồi. Hắn cũng phải chuẩn bị đi ngủ thôi.

“Anh ơi.” Chu Hạo nằm ở trên giường, cảm thấy rất khó ngủ. Hắn trợn tròn mắt, trong đầu như vang lên âm thanh non nớt của mười mấy năm trước.

Thời gian đã trôi qua lâu rồi, trí nhớ về những chuyện hồi nhỏ của Chu Hạo gần như đã biến mất gần hết, nhưng âm thanh kia thì hắn chưa bao giờ quên.

Hắn đứng dậy, mở ngăn kéo. Chu Hạo lấy từ bên trong ra một tấm ảnh. Trên tấm ảnh có hai đứa trẻ. Bé trai chưa đến năm tuổi, khỏe mạnh kháu khỉnh, vui vẻ tươi cười; Bé gái chưa đến hai tuổi, mái tóc thắt tím, ánh mắt to tròn, sợ hãi trốn sau lưng bé trai, nắm lấy góc tay áo bé trai, thoạt nhìn trông rất nhát gan.

Bên trong ngăn kéo còn một bức tượng, bức tượng này mặc dù rất cũ rồi nhưng vẫn có thể nhìn thấy đây là một cô bé.

Đây là hai món đồ liên quan đến Chu Nguyệt. Trừ hai thứ này ra thì không còn gì khác.

Chu Hạo lặng lẽ nhìn, hơi siết chặt nắm tay.

Một lúc lâu sau hắn mới ổn định được tâm trạng, nhẹ nhàng đặt ảnh chụp và pho tượng vào trong ngăn kéo.

...

Ngày hôm sau, Chu Hạo dậy rất sớm, nhưng Chu Gia Đống đã ra ngoài làm việc, còn Vương Lan thì đang nấu mì. Hai mươi phút sau, Vương Lan cũng ra ngoài.

Chu Hạo ăn xong thì cũng ra khỏi cửa.

“Chu Hạo.” Hắn đi ngang qua một cư xá thì bỗng nghe thấy một giọng nói thanh thúy. Sau đó, một nữ sinh hoạt bát xinh đẹp đi ra.

“Đồng Dao, chào buổi sáng.” Chu Hạo chào hỏi.

“Chào buổi sáng.” Đồng Dao cười hì hì đi tới, cả người tràn đầy hơi thở thanh xuân: “Trùng hợp quá.”

“Ừm.” Chu Hạo bình tĩnh trả lời.

Hai người vừa đi vừa tùy ý nói chuyện với nhau.

Nhìn thấy Chu Hạo không quá hào hứng nói chuyện với mình, trong mắt Đồng Dao lập tức lóe lên một tia thất vọng. Nhưng ngay sau đó, cô đã khôi phục lại tâm trạng như bình thường.

“Chít chít!”

Hai người đi được khoảng một phút thì bỗng nhiên một âm thanh chói tai vang lên.

Tại một cống thoát nước gần đó, một con chuột nhanh chóng bò ra ngoài. Cả người nó không ngừng chuyển động, nhìn giống như là đang rất nôn nóng.

Chu Hạo lập tức dừng bước, Đồng Dao cũng thế. Trong mắt cô đầy vẻ sợ hãi, theo bản năng muốn lùi về phía sau.

“Xì xì!”

Bỗng nhiên, một tiếng rít vang lên, sau đó một con rắn lục chui ra khỏi cống thoát nước, tốc độ nhanh đến kinh người. Con rắn cắn một cái lên con chuột đang sợ hãi kia.

Con rắn lục này chỉ nhìn thoáng qua Chu Hạo và Đồng Dao một cái, sau đó lại nhanh chóng chui vào trong cống thoát nước, biến mất không chút dấu vết.

“Hả?” Chu Hạo sững sờ một chút, vừa rồi hắn cũng nhìn thấy con rắn lục này. Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua một lát nhưng hắn lại cảm thấy trong mắt con rắn này có một loại cảm giác kỳ quái, loại cảm giác này giống như hắn đang đối mặt với con người vậy.

“Chẳng lẽ là ảo giác sao?” Chu Hạo suy nghĩ một chút, sau đó nhanh chóng đè suy nghĩ trong lòng xuống.

“Chu Hạo, chúng ta mau đi thôi.” Đồng Dao lên tiếng, giọng nói của cô vẫn còn hơi run rẩy. Con gái sợ nhất là rắn và chuột.

Chu Hạo gật đầu, cùng Đồng Dao đi về phía trường cấp ba Nhất Trung.

...

Khi hắn đến lớp thì trong lớp cũng mới chỉ có mười mấy người, phần lớn mọi người vẫn chưa tới.

Giờ tự học của cấp ba bắt đầu từ lúc bảy giờ, bình thường đều khoảng 6h50 thì các học sinh mới bắt đầu tới.

Chu Hạo cũng không để ý tới những người khác. Hắn đặt cặp sách lên bàn, sau đó lấy quyển từ vựng tiếng Anh ra, bắt đầu học thuộc.

Giờ tự học buổi sáng là thời gian học tiếng Anh tốt nhất. Tất nhiên cũng có nhiều người chọn làm đề thi thử, tóm lại là cũng chẳng có giới hạn nào.

Thời gian trôi qua, các học sinh cũng đã tới gần đông đủ.

“Chu Hạo, chào buổi sáng.” Trương Di và Vương Mộng Mộng cũng đã tới, nhìn thấy Chu Hạo đang học tiếng Anh thì tùy ý chào hỏi.

“Chào buổi sáng.” Chu Hạo cười nói.

Trong lòng mỗi nam sinh đều có một tiêu chuẩn thẩm mỹ của mình. Mà Trương Di lại hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn trong lòng hắn.

Thời gian trôi nhanh, đến tận 6h58 thì Triệu Nham mới vội vã chạy vào trong lớp.

“Phù! Phù!” Triệu Nham đi tới chỗ ngồi của mình, thở hổn hển.

“Cậu không thể đi sớm hơn một chút à? Chờ qua bảy giờ thì cậu liệu mà đến văn phòng gặp giáo viên.” Chu Hạo nhìn dáng vẻ của Triệu Nham, cười nói.

Giáo viên chủ nhiệm của lớp 8 rất nghiêm khắc, học sinh nào đi học muộn thì đều phải tới văn phòng gặp giáo viên. Học kỳ trước, không biết Triệu Nham đã đi học muộn bao nhiêu lần.

“Cậu tưởng là tôi không muốn thế à? Nhưng mà không phải cứ muốn là được! Tôi đã đặt đồng hồ báo thức rồi mà vẫn không thể nào dậy được.” Triệu Nham bất đắc dĩ nói.

Cậu ta nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt chuyển động như mấy tên trộm đang cảnh giác. Triệu Nham nhìn Chu Hạo, thần thần bí bí nói: “Cậu có nhớ hôm qua tôi kể cho mọi người nghe về chuyện cây cỏ kia không?”

Chu Hạo gật đầu: “Làm sao?”

“Đêm qua tôi lại đọc được một tin tức khác. Ở một nơi, có người nhìn thấy một cây hoa loa kèn, nhưng mà nó lại có thể ăn thịt con chim đang đậu trên thân nó.” Triệu Nham nói.

“Hoa ăn thịt người?” Chu Hạo sửng sốt.

“Không phải, nó chỉ là một cây hoa hoa kèn bình thường thôi.” Triệu Nham nói: “Xung quanh đó vẫn có rất nhiều cây hoa loa kèn, nhưng chỉ có duy nhất cái cây đó là phát sinh chuyện dị thường.”

Chu Hạo không khỏi giật mình. Hắn theo bản năng nhớ lại chuyện sáng nay nhìn thấy con rắn lục và con chuột. Ánh mắt của con rắn đó lại một lần nữa hiện lên trong đầu hắn.

“Chu Hạo, cậu nói xem, liệu có phải thế giới này bắt đầu phát sinh ra những thay đổi gì không? Hay là có người ngoài hành tinh xuống Trái đất, bắt đầu cải tạo lại nơi này?” Triệu Nham thì thầm.

Cậu ta là một fan hâm mộ của người ngoài hành tinh, lúc bình thường cũng thích nghiên cứu mấy điều bí ẩn.

“Đúng vậy, bọn họ sẽ lập tức cải tạo lại cậu.” Mặc dù trong lòng cảm thấy hơi khiếp sợ, nhưng Chu Hạo vẫn nói đùa.

“Nếu vậy thì cứ để bọn họ cải tạo tôi thành siêu nhân đi.” Triệu Nham không hề sợ hãi chút nào, trong mắt còn tràn đầy vẻ mong chờ.

Cộp!

Bỗng nhiên, một người đàn ông trung niên đi vào giảng đường. Người này có gương mặt vô cùng nghiêm túc, đây chính là Vương Chấn- giáo viên chủ nhiệm lớp 8. Cứ đúng bảy giờ là Vương Tấn sẽ vào lớp.

Chu Hạo và Triệu Nham lập tức dừng nói chuyện. Chu Hạo tiếp tục học từ mới tiếng Anh, nhưng trong lòng lại không sao bình tĩnh lại được. Chuyện mà Triệu Nham vừa nói, cộng với chuyện sáng nay hắn gặp được khiến lòng hắn cứ bồi hồi.