Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Triệu Nham không nói gì, trong mắt của cậu ta hiện lên vẻ hâm mộ. Điều cậu ta muốn nhất đó là thức tỉnh dị năng.

Chu Hạo mỉm cười, cũng không nói thêm gì. Nguyên khí giả, không chỉ đại biểu cho thực lực mạnh mẽ, mà còn đại biểu cho một loại trách nhiệm.

Bởi vì một vài từng trải của bản thân, hoặc là do linh hồn lực quá mức mạnh mẽ, mỗi một sự việc đều nghĩ nhiều hơn một chút.

"Chu Hạo đây gọi là nội liễm biết không?” Vương Mộng Mộng nói.

"Cái này có gì tốt mà nội liễm chứ, nếu tôi thức tỉnh dị năng, tôi nhất định để cho tất cả mọi người đều biết, giấc mộng của tôi là trở thành đại anh hùng trên toàn thế giới.” Triệu Nham nói, trong mắt của cậu ta có vẻ chờ mong.

Cậu ta thích nhất là xem thể loại phim anh hùng cứu vớt thế giới.

"Tôi thấy cậu không làm đại anh hùng được đâu.” Vương Mộng Mộng bĩu môi nói.

"Nguyên khí trời đất mới xuất hiện không bao lâu, ai cũng đều có cơ hội trở thành Nguyên khí giả.” Chu Hạo cười nói.

"Cậu xem, Chu Hạo cũng nói như vậy. Chu Hạo, có thời gian phải chỉ cho tôi một chút, xem tôi có thể thức tỉnh dị năng hay không.” Triệu Nham nói.

Mấy người cười nói chuyện với nhau.

Trương Di cũng nhìn ba người, muốn cùng trò chuyện, nhưng mà không biết nói cái gì thì tốt.

Trước kia cô và Ngô Văn Tuấn đi với nhau, sau khi gặp Chu Hạo, cô vẫn luôn cảm thấy giữa mình và Chu Hạo dường như xuất hiện một lá chắn vô hình.

Ngoài cửa sổ, một người đàn ông trung niên bước vào, chính là giáo viên Sinh vật Trương Hoài Nam của lớp 8. Trong lớp lập tức yên tĩnh trở lại.

Sau khi Trương Hoài Nam đi vào phòng học, nhìn thoáng qua chỗ ngồi của Chu Hạo, sau đó liền thu hồi ánh mắt.

Về chuyện của Chu Hạo đã nhanh chóng truyền khắp trường cấp 3 Nhất Trung thành phố Vu, giáo viên của bọn họ đương nhiên cũng biết.

Chu Hạo ngồi vào chỗ của mình, như thường lệ lấy bài thi ra, bắt đầu làm.

Có điều, bầu không khí của cả lớp 8 rõ ràng trở nên có hơi khác biệt, bởi vì hiện tại có thêm một vị Nguyên khí giả là Chu Hạo. Ánh mắt của rất nhiều học sinh đều không nhịn được mà nhìn về phía Chu Hạo.

Tuy rằng trong xã hội hiện tại Nguyên khí giả và người thường vẫn ở cùng nhau, nhưng mà cũng có thể nói là đã phân cách ra, tất cả mọi người đều hiểu rõ, Nguyên khí giả chắc chắn có địa vị cao hơn một chút.

Hiện tại các thầy cô giáo trong trường cấp 3 Nhất Trung thành phố Vu đều mặc kệ mấy Nguyên khí giả trong lớp, chỉ cần lúc đi học bọn họ không gây ra việc gì quá lớn, thì mặc kệ bọn họ có tới trường học hay không cũng chẳng sao cả.

Đây là sự chênh lệch tự động xuất hiện, loại chênh lệch này so với sự chênh lệch giữa kẻ có tiền và kẻ không tiền trước kia còn lớn hơn rất nhiều lần.

Rất nhanh, tiết Sinh vật kết thúc, trước hành lang của lớp 8 lại xuất hiện rất nhiều người, bọn họ đều rất tò mò về Chu Hạo, muốn đến xem một chút.

"Chu Hạo, có thư tình của cậu.” Triệu Nham chạy ra ngoài, sau đó lại nhanh chóng chạy vào, trong tay còn có ba phong thư.

"Nữ sinh lớp 11, lớp 12 muốn gửi cho của cậu, Chu Hạo, vận đào hoa của cậu tới rồi.” Triệu Nham cười ha ha nói.

"Đây không phải là thích.” Chu Hạo lắc lắc đầu, nhận thư tình, cầm ở trong tay xoắn vài cái, toàn bộ những thư tình này liền biến thành mảnh nhỏ, bị hắn ném vào trong thùng rác.

"Chu Hạo, cậu sẽ làm tổn thương trái tim mấy cô gái này đó.” Vương Mộng Mộng nói.

Mấy cô gái đưa thư tình cũng đang đứng ngoài cửa sổ, thấy được hàng động của Chu Hạo.

"Không có cơ hội, cần gì phải cho hi vọng, về sau sẽ phiền phức không ngừng.” Chu Hạo lắc lắc đầu.

Hắn nghe nói mấy người thức tỉnh dị năng như Tôn Hâm, Tiền Nhất đều nhận được rất nhiều thư tình.

Gần như tất cả mọi người cho rằng, chỉ cần thức tỉnh dị năng, vậy thì thành tựu tương lai nhất định kinh người, nói không chừng sẽ trở thành cường giả giống Kiếm Tiên, ai lại không muốn tiếp cận loại người này chứ?

"Chu Hạo, cậu và Tiền Nhất kia thật đúng là khác biệt, đối với thư tình, Tiền Nhất đều nhận không bỏ sót.” Triệu Nham nói.

"Cậu ta là cậu ta, tôi là tôi.” Chu Hạo nói.

Thời gian trôi qua, dần dần những người chú ý đến Chu Hạo cũng ít đi một chút, phần lớn mọi người chỉ là tò mò, hơn nữa Chu Hạo lại vửa mới trở thành Nguyên khí giả cao cấp.

Thời gian lâu dần, bọn họ quen dần, tự nhiên sẽ không tò mò nữa.

Giống như đám người Tiền Nhất, Tôn Hâm hiện tại, đều không có người vây xem.

Tiết học buổi chiều cuối cùng cũng chấm dứt, Chu Hạo đi ra khỏi lớp, bước chân dừng lại, ánh mắt nhìn về phía lớp 7.

Sau hơn mười giây, một cô gái cột tóc đuôi ngựa đi ra.

"Đồng Dao.” Chu Hạo đi tới.

"Chu Hạo.” Đồng Dao nhìn thấy Chu Hạo, trên mặt lộ ra một nụ cười.

. . . . . .

"Chúc mừng cậu nha, thoáng cái liền trở thành Nguyên khí giả cao cấp.” Trên đường đi, Đồng Dao nhìn Chu Hạo, nói lời chúc mừng.

"Đồng Dao, cảm ơn quả Chu kia của cậu, tôi nhất định sẽ trả lại cho cậu.” Chu Hạo nói. Trong lòng hắn theo bản năng không muốn phải nợ nhân tình của Đồng Dao.

"Ừ.” Nghe được lời Chu Hạo nói, nụ cười trên mặt Đồng Dao hơi hơi tạm ngừng lại một chút, ánh mắt cũng hơi ảm đạm.

Rất nhanh đã đi đến khu chung cư của Đồng Dao, hai người liền tách ra.

Đồng Dao về đến nhà, mở cửa phòng ra, một đôi nam nữ trung niên đang ngồi ở bên trong, chính là Đồng Quốc Sơn và Trương Nhã.

"Không phải là hai người bề bộn nhiều việc sao? Sao gần đây lại thường xuyên có thời gian đến đây thế?” Đồng Dao nhìn cha mẹ mình, nói.

"Nghe nói tên nhóc Chu Hạo kia thức tỉnh dị năng, hơn nữa trực tiếp trở thành Nguyên khí giả cao cấp.” Đồng Quốc Sơn nhìn Đồng Dao gật đầu nói: "Tên nhóc kia coi như có chút tiềm lực."

Sâu trong mắt của ông ta còn hơi có chút khiếp sợ, lần đầu kiểm tra một đấm có thể đánh ra sức mạnh 1300 kg, đến ông ta cũng hoảng sợ.

"Không có chuyện gì khác thì mời đi cho!” Đồng Dao có chút lạnh nhạt.

"Cha cho Chu Hạo thời gian hai năm, nếu hắn có thể trở thành cường giả Địa Nguyên cảnh, cha sẽ không xen vào chuyện của hai đứa nữa.” Đồng Quốc Sơn không quan tâm đến lời Đồng Dao nói, nói thẳng.

"Đừng bày uy phong của ông ra đây, tôi không phải là nhân viên của ông!” Đồng Dao nhìn cha mình, nói.

"Lão Đồng, lúc trước chúng ta đã nói thế nào? Ông không thể nói chuyện đàng hoàng với con gái sao?” Trương Nhã vội vàng ngăn lời của Đồng Quốc Sơn lại.

"Hừ, bà xem thái độ của nó thế nào? Tôi có thể nói chuyện đàng hoàng với nó sao?” Đồng Quốc Sơn lạnh lùng nói.

"Được, được, ông đừng nói, để cho tôi nói.” Trương Nhã nói: "Ông đi ra ngoài trước đi."

Đồng Quốc Sơn hừ lạnh một tiếng, hơi ngừng một chút, sau đó liền đi ra ngoài.

"Dao Dao, vừa rồi lời của cha con tuy rằng không tốt lắm, nhưng con là con gái của cha mẹ, cha mẹ cũng muốn bảo vệ con thật tốt.” Trương Nhã nói: "Con biết năng lực của cha con, hiện tại nguy cơ của thế giới còn nguy hiểm hơn so với tưởng tượng, nếu con ở cùng một người thường, tình cảnh tương lai chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm. Trong lòng cha con đều là suy nghĩ cho con cả."

"Con không cần.” Đồng Dao lắc đầu nói: "Từ nhỏ đến lớn, con cũng không lớn lên ở trước mắt ông ấy."

"Aizz, con cũng biết cha của con bề bộn nhiều việc.” Trương Nhã thở dài một hơi nói.

Có điều sắc mặt của bà lại trở nên nghiêm túc, nói: "Mặc kệ con và Chu Hạo kia như thế nào, chỉ khi thực lực của Chu Hạo đủ mạnh, cha mẹ mới yên tâm để con đi theo hắn. Con có thể hỏi anh con một chút về thế cục thế giới hiện tại, tương lai, có thể trong một thời gian ngắn nữa thế giới sẽ thay đổi lớn."