Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Tâm Di, chúng ta xuống tầng 1 trước đi.”

Sau khi tiến vào thang máy, Tôn Tâm Di muốn ấn phím 2, Dương Hạo lại trực tiếp ấn phím 1.

“Anh Dương, anh muốn xuống khu bơi lội?”

Tầng một ngoại trừ khu bơi lội, chính là lễ tân và phòng nghỉ dùng để ký hợp đồng, nên ngoại trừ muốn bơi lội ra thì khách sẽ không xuống tầng 1.

Dương Hạo thản nhiên nói: “Tôi mua thêm 70 tiết nữa, cho tròn 100.”

“A? Lại mua thêm 70 tiết??”

Tôn Tâm Di kinh hãi, mặt đầy không thể tưởng tượng nổi.

Nếu nói lúc trước Dương Hạo tiêu phí chỉ là bình thường, nhưng bỗng nhiên mua thêm 70 tiết thì tuyệt đối không bình thường rồi.

Chẳng lẽ muốn theo đuổi mình?

Ngây người xong, một ý nghĩa hiện lên trong đầu Tôn Tâm Di.

Nàng cũng từng gặp khách hàng như vậy, vì theo đuổi nàng nên đã mua 100 tiết, nhưng khi đó nàng vẫn học đại học, còn chưa tốt nghiệp, khi đó phí dạy kèm của nàng cũng thấp, một tiết chỉ 150.

Hiện giờ một tiết của nàng đã tăng đến 300, 100 tiết chính là 30.000 nha!

Tuy khách của phòng tập này đều có điều kiện kinh tế khá, nhưng lần gặp đầu tiên đã nện hơn 30.000 thì vẫn rất hiếm thấy.

Kẻ có tiền cũng không ngu, trong lòng họ phân chia phụ nữ ra làm nhiều cấp bậc, yên lặng dán nhãn và giá cả lên người phụ nữ, mà quần thể nữ huấn luyện viên thể hình này, trong mắt kẻ của tiền là không đáng tiền, trừ phi gặp phải kẻ ngốc nhiều tiền, bằng không rất ít người vung tiền như rác lên người các nàng.

Lễ tân.

Một nữ huấn luyện viên mặc áo lót gym và quần yoga phàn nàn với Vu Lệ Lệ: “Lệ Lệ, cô lại giới thiệu khách hàng ngon như vậy cho Tôn Tâm Di, đúng là đau lòng mà.”

“Chúng ta còn là chị em tốt hay không!”

Người này là Mạnh Ngọc Ngọc, trước mắt đang thuê chung nhà với Vu Lệ Lệ, quan hệ coi như không tệ, ít nhất thì mặt ngoài vẫn là bạn tốt.

“Đó chính là shipper, mấy hôm trước còn ship đồ ăn cho chúng ta.”

“Hôm nay không biết bị làm sao, thế mà lại tiêu hơn chục ngàn cho Tôn Tâm Di.” Vu Lệ Lệ rất buồn bực.

“Vẫn là Tôn Tâm Di có thủ đoạn, ngay cả shipper cũng phải nôn tiền ra.”

“Đúng rồi, Từ Lâm Hiên mới đến đúng không?”

“Lệ Lệ, đây vốn là ‘liếm cẩu’ của cô, hiện giờ lại biến thành của Tôn Tâm Di.” Mạnh Ngọc Ngọc lại nói xỏ nói xiên.

Nhắc đến Từ Lâm Hiên, sắc mặt Vu Lệ Lệ rất khó coi, thật ra lúc trước nàng đã tiếp nhận đối phương, chỉ là muốn câu thêm một chút mà thôi, không ngờ đối phương lại chạy mất.

Đúng lúc này, thang máy ‘đinh’ một tiếng, Tôn Tâm Di và Dương Hạo đi ra.

Thấy người trong cuộc đến, hai người lập tức ngậm miệng.

Mạnh Ngọc Ngọc mở đồ uống, vừa uống vừa quan sát anh chàng shipper kia, đối phương cao to khôi ngô, tướng mạo trung thượng, cân nặng hơi vượt chỉ tiêu, nhưng không tính là quá béo.

95.5kg, nếu là người bình thường tự nhiên sẽ rất béo, nhưng Dương Hạo rất cao, vì vậy nhìn qua có vẻ khôi ngô vạm vỡ.

“Linh Linh, làm phiền nạp thêm 85 tiết học cho anh Dương!”

Tôn Tâm Di nói với Chu Linh, không để ý đến Vu Lệ Lệ và Mạnh Ngọc Ngọc, bởi vì nàng biết hai người này tụ lại, quá nửa là đang nói xấu mình.

Vì vậy, Tôn Tâm Di còn cố tình nói to hơn, tuy nàng không thích chơi mưu kế, nhưng nàng là một người phụ nữ, nàng cũng rất hiểu làm thế nào để kích thích một người phụ nữ.

Quả nhiên, nàng vừa nói xong, Mạnh Ngọc Ngọc và Vu Lệ Lệ lập tức choáng váng.

Nhất là Mạnh Ngọc Ngọc, còn sặc nước.

“Bao nhiêu cơ??”

Chu Linh cũng ngây người, trong lòng nghĩ không phải vừa mua 30 tiết sao?

“85 tiết!” Tôn Tâm Di nhàn nhạt đáp lại.

Dương Hạo lại mua 70 tiết, cộng thêm 30 tiết lúc trước là 100.

Mua 100 tặng kèm 20 tiết, đây là chuyện bình thường.

“Được, được!”

Ngây người chốc lát, Chu Linh vội vàng tăng thêm 85 vào thẻ của Dương Hạo.

“Quét mã này đúng không?” Dương Hạo vẫn không liên tiếng, chỉ vào mã QR trên quầy hỏi.

“Đúng.” Chu Linh liên tục gật đầu.

Dương Hạo lấy điện thoại ra quét mã trả tiền.

“Cảm ơn!” Dương Hạo lại gật đầu với Chu Linh đang hỗ trợ.

“Không cần khách khí!”

Chu Linh liên tục khoát tay, trong lòng cũng lật đổ hình tượng anh chàng shipper mà Vu Lệ Lệ xây dựng cho nàng.

Còn cmn shipper?

Shipper nhà nào tiêu hơn 30.000 trong vòng chưa đầy một giờ??

Đinh!

Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên ‘phú ông hứa hẹn’.

Ban thưởng: Thẻ phản hồi tiêu phí x10 lần.

Thẻ phản hồi đang khởi động.

Tinh tinh!

Một giây sau, điện thoại của Dương Hạo vang lên, là tin nhắn của ngân hàng.

Hắn mở ra xem, trên mặt liền nở nụ cười.

210.000 NDT tới sổ!

Tốc độ kiếm tiền này quả thực là quá sung sướng.

Mà nhiệm vụ này thành công, cũng để Dương Hạo nghĩ đến một cái bug.

Cái gọi là ‘phú ông hứa hẹn’, nói thẳng ra chính là hắn chém gió thì phải thực hiện.

Đồng thời thực hiện xong, hệ thống sẽ ban thưởng.

Vừa rồi chỉ tiêu 21.000 NDT, nếu như tiêu 210.000 NDT, vậy chẳng phải trực tiếp có 2.1 triệu sao?

Nếu như có cái bug này thật, trở thành tỷ phú là chuyện trong tầm tay nha!

“Anh Dương, chúng ta tiếp tục đi!”

Lúc này, ánh mắt Tôn Tâm Di nhìn Dương Hạo đã nhu hòa hơn lúc trước.

Người đều có lòng hư vinh, Tôn Tâm Di cũng không ngoại lệ, chuyện vừa rồi khiến nàng hả giận, còn có cảm giác cực kỳ thoải mái!

Lại thêm Dương Hạo cho nàng ấn tượng không tệ, nên nàng cũng có thêm vài phần hảo cảm với vị đại ca này.

Người ta thật sự nện vàng ròng bạc trắng, không giống một số người chỉ biết khoa môi múa mép, cho dù mua khóa thì cũng ôm tâm tư xấu xa.

Thậm chí khi nàng mời đối phương mua khóa học, đối phương sẽ trực tiếp ra điều kiện, ví dụ như mua 30 tiết thì ngủ một đêm, mà Dương Hạo thì không có bất kỳ điều kiện nào.

Loại nhân phẩm này, vẫn rất hiếm thấy.

Hai người đi thang máy lên trên.

Mà sau khi cửa thang máy đóng lại, ba cô gái ở quầy lễ tân đã vỡ tổ!

“100 tiết, thế mà lại mua 100 tiết!”

“Lệ Lệ, một đại gia như vậy mà lại giao cho Tôn Tâm Di, cô nghĩ cái gì vậy!”

Mạnh Ngọc Ngọc tức đến dậm chân.

“Anh ta… anh ta rõ ràng là shipper mà!”

Lúc này Vu Lệ Lệ cũng muốn khóc, nàng đã tính không rõ, mình cho không Tôn Tâm Di bao nhiêu tiền nữa rồi.

“Lệ Lệ, cô nhất định là nhầm người rồi, nào có shipper nào tiêu tiền như vậy?” Chu Linh lại bổ thêm một đao.

“Linh Linh nói đúng, những shipper kia ăn cơm còn chọn phần cơm rẻ nhất, sao lại tiêu nhiều tiền như vậy chứ!’

“Lệ Lệ, cô đúng là…”

“Đây chính là 100 tiết nha, nếu như là của tôi, tôi mời cô ăn cơm một tháng cũng được.” Mạnh Ngọc Ngọc vừa hâm mộ vừa đố kỵ.

Tuy dáng người và khuôn mặt của nàng không bằng Tôn Tâm Di, nhưng nàng damdang nha!

Công trạng hàng tháng đều vượt qua Tôn Tâm Di, đối phó đàn ồng là chuyện nàng am hiểu nhất!