Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hà Tứ Hải kiểm tra lại một lần từ trong ra ngoài nhà.

Đào Tử ôm đồ chơi gà béo đi theo sau lưng tò mò nhìn hắn.

Có chút thắc mắc không hiểu anh đang làm gì.

Thực tế Hà Tứ Hải vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn tìm xem thử vợ chồng Hà Đào có còn ở nhà hay không.

Đáng tiếc là khiến hắn thất vọng rồi, trong nhà cái gì cũng không có.

“Thật là, hai người yên tâm về Đào Tử như vậy sao?” Hà Tứ Hải nhỏ giọng thầm thì nói.

Hắn chỉ nghĩ là, nếu như bọn họ chưa bỏ xuống được Đào Tử, chắc chắn sẽ luyến tiếc mà ở lại nhân gian, như vậy hắn liền có thể có cơ hội thấy được bọn họ.

“Ba ba, trong nhà rất bẩn có phải không? Con… Sức lực của con không đủ lớn mà.” Bỗng nhiên Đào Tử đứng phía sau hắn oan ức nói.

“Cái gì?”

Hà Tứ Hải nhất thời chưa kịp phản ứng lại.

Đào Tử lặp lại một lần.

Hà Tứ Hải nghe vậy, trong lòng đã hiểu ra, nàng mới 4 tuổi nhưng đã phải tự gánh vác sinh hoạt hàng ngày.

“Được rồi, không sao đâu, ngày mai chúng ta cùng nhau dọn dẹp có được hay không?”

“Được.”

Đào Tử thấy anh không trách cứ nàng, lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ.

“Buổi tối em muốn ăn món gì? Anh làm cho em.” Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng hỏi.

“Con muốn ăn thịt thịt.” Đào Tử lập tức vui vẻ nói.

Trẻ con hay khổ sở nhưng cũng dễ vui vẻ.

Vui tươi trở lại rồi.

“Đi, anh dắt em đi mua thịt kho.”

Hiện tại đi chợ để mua thịt khẳng định đã trễ rồi, nhưng trong thôn vẫn có một nhà bán, mua chút thịt kho rồi về chắc không thành vấn đề.

Đào Tử nghe vậy lập tức nuốt nuốt nước bọt.

Nàng đã thật lâu chưa được ăn thịt rồi.

“Bà nội, cháu dắt Đào Tử đi ra ngoài một chút.”

Hà Tứ Hải ôm nàng lên, nói với vào trong phòng bà nội.

Nhà Hà Tứ Hải là loại nhà ngói lớn.

Hai bên trái phải là phòng ngủ, ở giữa là phòng khách, phòng khách có cửa bên hông, phía sau là sân và nhà bếp.

Ngoài ra, bên phải cửa lớn có một phòng đơn, đó là phòng của cha mẹ Hà Tứ Hải ở khi còn sống.

“Được.” Giọng nói yếu ớt của bà nội vang lên trong phòng.

Bây giờ sức khỏe của bà nội rất kém, lúc nãy trò chuyện với Hà Tứ Hải có hơi lâu nên đã nằm trên giường nghỉ ngơi rồi.

Hà Tứ Hải ôm Đào Tử ra khỏi cửa đi vào thôn.

Đào Tử giãy dụa muốn hắn thả xuống.

“Sao vậy?” Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc.

“Anh ôm em, sẽ rất mệt.” Đào Tử hiểu chuyện nói.

“Không sao, anh rất thích ôm Đào Tử.”

Đào Tử ngày càng hiểu chuyện, ngày càng khiến cho người khác đau lòng.

“Bà ba.”

“Bác hai.”

“Ông lớn.”

...

Miệng Đào Tử rất ngọt, dọc theo đường chỉ cần nhìn thấy người đều sẽ chủ động mở miệng chào hỏi.

“Đào Tử, anh trở về rồi, có vui hay không?”

“Vâng, vui ạ.”

“Tứ Hải, không phải bác có ý gì đâu, nhưng Đào Tử vẫn còn quá nhỏ, làm sao cháu có thể yên tâm để nó ở nhà một mình như vậy, thân thể bà nội của cháu cũng không tốt...”

“Tứ Hải, về rồi có đi lại không?”

“...”

Người thôn Hà gia, nếu đẩy lên mấy đời trước, hầu như mọi người đều có quan hệ thân thích.

Nên tự nhiên quan hệ cũng rất thân thuộc.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải và Đào Tử thì đều dừng lại nói chuyện đôi ba câu.

“Chú hai, có còn thịt kho không?”

Hà Tứ Hải ôm Đào Tử đi tới nhà Hà Thuyền ở phía tây của thôn.

Một mùi hương của món thịt kho xộc thẳng vào mũi, Đào Tử lén lút nuốt nước bọt, sau đó khuôn mặt nhỏ lặng lẽ đỏ lên.

Nhà Hà Thuyền rất lớn, cũng rất rộng.

Trước cửa sân đều lót xi măng, phía trên còn đóng một tấm bạt để che mưa.

Ở phía dưới là mấy bàn mạt chược, bình thường người trong thôn đều thích tới nơi này chơi mạt chược.

Nếu tính bối phận của Hà Thuyền, có thể xem là đời ông nội của Hà Tứ Hải, nhưng mà so với Hà Đào thì lại nhỏ hơn một tuổi.

Bởi vì trong nhà đứng hàng thứ hai, nên Hà Tứ Hải xưng là chú hai cũng không có gì là sai.

Dù sao hiện tại người trong thôn dần dần không quá xem trọng bối phận, chỉ là nhìn tuổi tác để xưng hô.

Hà Thuyền tuy không đi ra ngoài làm công, nhưng lại rất biết làm ăn.

Không chỉ bán đồ ăn, mà còn mở một tiệm tạp hóa nhỏ, bán các loại đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, đương nhiên cũng sẽ có những món đồ ăn vặt trẻ con thích nhất.

Hắn cũng là người mà lúc nhỏ Hà Tứ Hải hâm mộ nhất.

Hắn hi vọng sau khi lớn lên cũng có thể giống như Hà Thuyền mở một cửa hàng nhỏ, muốn ăn gì liền ăn cái đó, còn gì vui sướng hơn cơ chứ.

“Ồ, Tứ Hải trở về rồi à?”

Hà Thuyền từ trong nhà đi ra, thấy Hà Tứ Hải thì rất kinh ngạc.

“Ông hai.”

Đào Tử cũng dựa theo bối phận kêu một tiếng.

“Đào Tử cũng tới à.” Hà Thuyền cười haha, trả lời.

Trên thực tế Hà Tứ Hải không quá thích Hà Thuyền, bời vì người này thật sự rất keo kiệt, một phân tiền cũng không muốn chịu thiệt, rất ít người có thể chiếm được tiện nghi từ hắn.

Ví dụ như hiện tại, tuy miệng cười ha ha thân thiện nói “Đào Tử cũng tới à” nhưng một viên kẹo cũng không nỡ cho Đào Tử ăn.

Uổng công một tiếng ông hai.

Cho nên Hà Tứ Hải cũng không phí lời với hắn, đi thẳng vào vấn đề nói: “Chú hai, bán cho cháu một con vịt quay, và một ít đậu phụ khô kho thịt.”

“Được, các cháu chờ một lát.” Hà Thuyền nói xong, xoay người đi vào bếp.

Phòng bếp nhà Hà Thuyền và phòng bếp nhà Hà Tứ Hải hoàn toàn khác nhau, được xây ở tiền viện, dù sao cũng là quán ăn, xây ở tiền viện cho thuận tiện.

Hà Tứ Hải ôm Đào Tử vào theo.

Mùi đồ kho ngày càng nồng nàn, Đào Tử lần này không chỉ nuốt nước bọt mà bụng nhỏ còn kêu “ục ục”.

Buổi trưa nàng chỉ ăn nửa củ khoai lang với một ít đồ ăn vặt, hiện tại đã có chút đói bụng.

Đây cũng không phải lần đầu tiên, nàng bình thường đều sẽ nhẫn nhịn, chờ đến tối để ăn luôn một thể, bởi vì bà nội đã rất khổ cực, làm đồ ăn cho nàng sẽ khá phiền phức.

Nàng là một đứa trẻ hiểu chuyện, không muốn gây thêm phiền toái cho người lớn.

“Chú hai, cho cháu một con lớn, không cần đầu.”

Hà Tứ Hải tiến vào nói.

“Được.”

Hà Thuyền lấy ra một con lớn nhất từ lò nướng trên tường, sau đó đặt lên thớt chặt thành từng miếng.

Lẽ ra phải mang đi cân trước, tính tiền xong mới đi chặt nhỏ.

Nhưng Hà Thuyền không làm vậy, chặt trước, sau đó rưới nước sốt, xong rồi cân, như vậy có thể tính thêm tiền nước sốt.

Nơi này mọi người đều rưới nước sốt lên vịt quay, cũng có thể xem là đặc sản của địa phương, bên ngoài vịt quay được nướng giòn, hương vị rất ngon.

“Chân vịt không cần cắt nhỏ ra, để Đào Tử gặm cho dễ.” Hà Tứ Hải nói.

Đào Tử nghe vậy lại lặng lẽ nuốt nước bọt.

Hai tay ôm chặt lấy cổ của Hà Tử Hải, ánh mắt không nháy nhìn chằm chằm vịt quay trên thớt gỗ.

“Được thôi.”

Hà Thuyền một dao chặt xuống, đem chân vịt cắt rời, sau đó dùng dao đẩy sang một bên.

Hà Tứ Hải nhanh tay lẹ mắt liền cầm lấy chân vịt, trực tiếp nhét vào tay Đào Tử.

“Ăn đi.”

Đào Tử đã sớm không chờ nổi, hiện tại anh đã đưa cho nàng, nào có thể do dự được nữa, trực tiếp há miệng cắn.

“Này, này, này… Chú còn chưa có cân đấy.” Hà Thuyền tức giận.

“Không sao, không phải cháu không cần đầu vịt sao? Chú lấy đầu vịt thay cho chân rồi đem cân là được.” Hà Tứ Hải không quan tâm nói.

“Sao có thể như nhau được chứ?”

“Há, vậy không còn cách nào rồi, Đào Tử cũng đã ăn mất rồi. Đào Tử, không mau cảm ơn ông hai đi.”

Hà Tứ Hải gãi gãi đầu, mặt dày cố tình tỏ ra vẻ mặt không biết làm sao.

“A… Ảm..ơn ị a a....”

Đào Tử miệng nhét đầy thịt vịt không nói rõ lời.

Bây giờ nàng hận không thể đem nguyên cái chân vịt nhét hết vào miệng mình, chỉ tiếc miệng mình quá nhỏ.

Nhìn chân vịt đã bị Đào Tử gặm đến không còn hình thù.

Hà Thuyền không thể nói gì được nữa.

Chỉ có thể ráng rưới thêm nhiều nước sốt.

“Chú hai, cháu đi ra ngoài làm công, nhớ nhung vịt quay nhà chú nhất, đặc biệt là nước sốt, thực sự quá thơm, lát nữa chú nhất định phải cho cháu nhiều một chút.”

Hà Thuyền nghe vậy trong lòng rất vui vẻ, lập tức tươi cười ra mặt nói: “Yên tâm, lát nữa nhất định sẽ cho cháu nhiều một chút.”

“Chú hai, là chính miệng chú nói đó.” Hà Tứ Hải thả Đào Tử đang trong ngực mình xuống, trực tiếp với tay lấy một túi nilon ở bên cạnh.

Sau đó mở túi nilon ra, cầm lấy ấm nước sốt, đổ cho mình gần nửa túi.

“Cháu tự mình lấy là được, không làm phiền tới chú hai, lát nữa cắt vịt quay xong là không cần rưới nước sốt nữa, để cháu về nhà tự làm là được.”

“...”

Hà Thuyền liếc hắn một chút, cái thớt gỗ bị hắn gõ vang ầm ầm.

Cố nén tức giận chặt gọn vịt quay rồi đặt lên cân.

“43 đồng.”

“Cảm ơn chú hai.”

Hà Tứ Hải một tay xách túi nilon trên cân điện tử lên, tay còn lại lấy điện thoại di động ra trực tiếp quét mã thanh toán.

“Chờ đã, không phải cháu không lấy đầu vịt sao? Để chú giúp cháu lấy ra.” Hà Thuyền vội vàng nói.

Vừa nãy hắn đã cố ý để loại một đoạn cổ vịt tương đối dài dưới đầu.

“Quên đi, nếu đã cân rồi thì thôi, cháu liền giữ vậy, dù sao cháu cũng trả tiền rồi mà.” Hà Tứ Hải nói.

Lúc này vừa vang lên âm thanh nhắc nhở đã thanh toán xong.

“Cháu không phải còn muốn mua thứ khác sao?” Hà Thuyền lẩm bẩm, mặt đầy bất đắc dĩ.

Bởi vì đầu vịt có thể mua, giá cả còn không thấp.

“Ôi xem kìa, tự nhiên lại quên bẵng đi.” Hà Tứ Hải lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.

Sau đó trực tiếp cầm cái túi nilon muốn tự mình động thủ.

“Để chú, để chú, cháu làm sao biết làm, đừng có làm hư món kho của chú.” Hà Thuyền vội vàng nói.

Lo lắng Hà Tứ Hải làm con thiêu thân phá hỏng cái gì đó.

Nhưng lần này thành thành thật thật cân đồ ăn, thành thành thật thật trả tiền.

“Cảm ơn chú hai! Đào Tử, đi thôi, chào ông hai nào.” Hà Tứ Hải cười hì hì nói.

Hà Thuyền không muốn nhìn thấy bọn họ nữa, một lời cũng không muốn nói, đầu cũng không ngẩng lên chỉ phẩy phẩy tay.

“Hẹn gặp lại ông hai.” Đào Tử nói, trong miệng nàng bây giờ đã không còn đồ ăn.

“Cái gì, em muốn kẹo que?” Bỗng nhiên Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi.

Trong lòng Hà Thuyền thầm nghĩ không tốt, vội vàng ngẩng đầu lên.

Liền thấy Hà Tứ Hải trực tiếp lấy ra một cây kẹo từ trong hộp đựng kẹo của hắn.

Sở dĩ hắn đặt hộp kẹo ở trong phòng bếp là vì chuẩn bị cho những đứa trẻ theo phụ huynh đến mua thức ăn, đương nhiên cũng dùng cho việc thiếu tiền lẻ để thối lại.

“Đào Tử, cảm ơn ông hai vì cho em kẹo đi nào.” Hà Tứ Hải trực tiếp nhét kẹo que vào tay Đào Tử.

Đào Tử cũng vui vẻ lần nữa cảm ơn hắn.

“Chú...”

Hà Thuyền muốn nói là ta không muốn đưa cho ngươi, nhưng mà lời này nói với đứa bé bốn tuổi liệu có thích hợp không?

Chỉ là một cái kẹo que, câu cảm ơn cũng đã nói rồi.

Cho nên chỉ có thể mạnh mẽ kiềm chế nuốt trở vào.

Lúc này Hà Tứ Hải đã dắt Đào Tử đi đến cửa rồi.

“Ba ba, ăn ngon thật đó, cho ba ba ăn này, ba ba ăn một miếng đi.”

“Anh không thích ăn, em ăn đi.” Hà Tứ Hải nói.

“Ồ, nhưng nó rất ngon mà, sao lại không thích ăn chứ?” Đào Tử hỏi với vẻ kinh ngạc.

....

Nghe tiếng bọn họ dần xa, Hà Thuyền đột nhiên vui lên.

“Tên nhóc này...”

Cầm dao và thớt gỗ đi rửa.

Đi ra nhà bếp, đốt một điếu thuốc…

------

Dịch: MBMH Translate