Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Sau đó lợi dụng dị năng không gian, lấy đi mọi thứ ở đây!

Có điều bây giờ, Trương Dịch cũng chưa vội vàng động thủ.

Vẫn còn rất nhiều thời gian, anh không muốn đánh rắn động cỏ.

Sau khi loanh quanh trong nhà kho, anh liền rời đi.

Mang theo một gói Hoàng Hạc Lâu, đến nhà kho của Công ty Dược phẩm Thuỵ Ninh nằm ở sát bên cạnh.

Bởi vì ngày thường đều làm việc cùng nhau cho nên anh cũng tương đối quen biết với các nhân viên làm việc ở đây.

Sau khi Trương Dịch đến thì thấy quản lý kho hàng Chu Hải Nhuận.

Bình thường mọi người đều quen biết nhau.

Kho hàng của một tập đoàn lớn, thì bên trong không thể thiếu được người dựa vào kho hàng mà kiếm chác chút đỉnh.

Anh rể của Chu Hải Nhuận này là phó chủ tịch của tập đoàn Thuỵ Ninh.

Cho nên bình thường, anh ta cũng tuồng không ít thuốc trong kho đem ra ngoài bán lấy tiền.

Sau khi Trương Dịch tìm thấy Chu Hải Nhuận, rồi hàn huyên với anh ta một phen, sau đó bóng gió nói ra mục đích của mình.

Hy vọng có thể kiếm được vài hộp thuốc đặc trị cho những bệnh cấp tính.

Chu Hải Nhuận ban đầu còn đề phòng.

Nhưng sau đó, Trương Dịch nói rằng chỉ cần anh ta có thể lấy được thuốc, anh có thể trả gấp đôi so với giá trên thị trường.

Nghe Trương Dịch sẵn sàng trả giá cao như vậy, Chu Hải Nhuận lập tức không thể kìm được lòng.

Cuối cùng, cả hai thỏa thuận với mức giá 3 triệu cho 5 thùng thuốc.

Sau khi lấy được thuốc, về cơ bản Trương Dịch đã chuẩn bị tất cả các vật tư cần thiết cho ngày tận thế.

Thời gian từ đây đến tận thế còn chưa đầy một tháng, đương nhiên anh cũng không có tâm trạng để tiếp tục làm việc.

Vì vậy, anh đến văn phòng giám đốc kho hàng và nói dối rằng một người ông họ hàng của anh ở quê đã qua đời, anh muốn trở về dự đám tang, xin nghỉ chừng 20 ngày.

Ngày thương thì Trương Dịch giao thiệp cũng không tệ, quan hệ với giám đốc cũng rất tốt cho nên cũng không bị làm khó dễ, chẳng mấy chốc anh đã được duyệt cho nghỉ phép.

Khoảng thời gian tiếp theo, Trương Dịch dự định sẽ ở lì trong khách sạn năm sao mà hưởng thụ cuộc sống.

Sau đó chỉ cần đợi những vật tư mà anh mua sắm lần lượt đến đầy đủ, việc xây dựng nhà an toàn cũng hoàn thành thế là xong.

Khi ra khỏi văn phòng giám đốc, anh tình cờ nhìn thấy Phương Vũ Tinh đang chổng mông rót cà phê ở trước máy pha cà phê.

Không thể không nói, người phụ nữ này đúng là có chút vốn liếng của trà xanh, trong xương cốt lộ ra một luồng cảm giác dâm đãng.

Chỉ là rót một cốc cà phê mà cái mông nhỏ kia cũng không quên uốn éo.

Không phải như vậy thì làm sao có thể quyến rũ được mấy con chó đực đến để cung phụng cô ả cơ chứ.

Ở bên cạnh có một người đàn ông cười hì hì mời Phương Vũ Tinh cùng xem buổi hòa nhạc của Châu Kiệt Luân, vẫy vẫy tấm vé trên tay như thể đang khoe khoang.

Người đàn ông này là Chu Bằng, Trương Dịch có ấn tượng tương đối sâu sắc với gã ta.

Bởi vì họ sống cùng một khu chung cư.

Mà gã ta lại là một tên simp gái trung thành của Phương Vũ Tinh, đám người kiếp trước hại chết Trương Dịch cũng có phần của gã ta.

Chu Bằng ở bên kia tỏ ra rất ân cần đối với Phương Vũ Tinh.

Thế nhưng, rất hiển nhiên là Phương Vũ Tinh đối với loại đàn ông như Chu Bằng không hề hứng thú chút nào.

Xét về điều kiện kinh tế, Chu Bằng kém hơn so với Trương Dịch rất nhiều, thậm chí nhà ở của gã ta còn phải đi thuê.

Tuy nhiên, Phương Vũ Tinh vẫn như cũ mỉm cười với gã ta và nói: "Cảm ơn anh nhé, Chu Bằng. Nhưng tối hôm đó tôi vừa khéo có một cuộc hẹn với bạn! Thật sự không đúng lúc mà!"

Trên mặt Chu Bằng lập tức lộ ra vẻ thất vọng.

Vì hai cái vé ca nhạc này mà gã ta đã tiêu cả một tháng lương cơ đấy!

Vốn là định thừa cơ lúc đang ca nhạc mà thuận thế thổ lộ tình yêu với Phương Vũ Tinh.

Nhưng không ngờ lại thành công dã tràng.

Trương Dịch nhìn thấy cảnh này, khoé miệng lộ ra một nụ cười giễu cợt.

Anh biết rằng Chu Bằng là một tên simp gái, simp đến cuối cùng cũng không thu được kết quả gì.

Nhưng sau khi Chu Bằng thất vọng lại nhìn thấy nụ cười của Trương Dịch, lập tức giận dữ không có chỗ trút.

Lúc này để đỡ quê, gã ta đi bước đến và nói với Trương Dịch: "Trương Dịch, cậu làm việc cũng quá không chuyên nghiệp rồi đấy!"

"Là đàn ông vậy mà để cho phụ nữ giúp cậu xách đồ. Cậu có biết xấu hổ không thế?"

"Hôm nay Vũ Tinh đi làm luôn miệng than thở đau cột sống. Lần sau nếu như lại xảy ra chuyện như thế, mong cậu đừng có làm phiền đến người ta nữa!"

Trương Dịch liếc nhìn Phương Vũ Tinh.

Hóa ra người phụ nữ này đã đi đồn thổi khắp nơi.

Phương Vũ Tinh còn giả mù sa mưa chen vào: "Không sao đâu, không sao đâu mà. Thực ra thân thể của người ta cũng không có vấn đề gì đâu."

"Chỉ người ta không làm được việc nặng, phần eo có hơi bị vẹo đi mà thôi."

Cô ả vừa nói vừa đưa tay nhéo lấy cái eo nhỏ nhắn của mình, sau đó nhíu mày tỏ ra vẻ mặt đau đớn.

Chu Bằng muốn thể hiện khí chất đàn ông của mình trước mặt Phương Vũ Tinh.