Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Chương 1. Trong vụ án mạng này, không có người chết

Chương sau

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Soạt!”

“Soạt!”

“Soạt!”

Sắc trời mờ tối, tiếng bào gỗ truyền ra từ một cửa tiệm, vang rất xa trong màn đêm yên tĩnh.

Trước cửa tiệm này có một tấm biển, trên đó viết bảy chữ ‘Cửa hàng quan tài nhà họ Tô’.

Một lát sau, tiếng bào gỗ dừng lại.

Tô Bạch nhìn khớp gỗ trước mắt, bần thần, có vẻ lòng không yên.

“Cộc cộc cộc…”

Vào đúng lúc này, cánh cửa của tiệm bị gõ.

Nghe thấy tiếng này, Tô Bạch bừng tỉnh xoay người, cặp mắt nhìn chằm chằm về phía cửa.

“Thầy… thầy Tô, ta dọa ngươi rồi à?” Bà lão nhìn vẻ mặt cảnh giác của Tô Bạch, có hơi chần chờ hỏi.

Nghe giọng của nàng, Tô Bạch lấy lại tinh thần, điều chỉnh dáng người đối diện với bà lão, lắc đầu nói: “Không, chỉ là giờ trời đã tối rồi, sao cô Hà lại tới đây?”

“Haizz…” Bà lão nghe vậy, khẽ thở dài, nhìn khớp gỗ trên mặt đất nói: “Lần trước không phải ta còn chưa trả nốt tiền làm quan tài sao? Giờ con ta đã được chôn chất, nên ta tới đưa số tiền cuối cho ngươi.”

Nói xong, viền mắt nàng có hơi phiếm hồng.

Tô Bạch nghe vậy, im lặng không nói gì.

Bà lão này là khách hàng của hắn, họ Hà, tên Hà Thuận Nương.

Nói đến Hà Thuận Nương này, mệnh rất là khổ.

Hai mươi lăm năm trước, chồng nàng đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, nàng và con trai sống nương tựa lẫn nhau, cực nhọc nuôi con trai khôn lớn.

Nhưng khoảng thời gian trước, con trai nàng đột nhiên chết mất.

Thi thể được phát hiện trong rãnh cống, lúc được tìm thấy đã không còn hình người nữa.

Cảnh sát cũng đã tới điều tra, nhưng vẫn luôn không tìm được hung thủ.

“Nén bi thương.” Tô Bạch thấp giọng nói.

Hà Thuận Nương lau nước mắt, “Cảm ơn ngươi, thầy Tô, ngươi là người tốt, sau này ngươi cũng phải chú ý an toàn của bản thân hơn, đừng như con trai ta…”

Nói đến đây, nước mắt nàng không ngừng chảy xuống.

Mà nàng không phát hiện, lúc nàng nói ‘chú ý an toàn của bản thân’, thân thể Tô Bạch cứng lại.

Sau đó, bà lão lại hàn huyên một hồi rồi để lại số tiền cuối rời đi.

Nhìn 800 tệ trên bàn, Tô Bạch lắc đầu, nhét tiền ấy vào tối.

Mà lúc này, hắn xoay người, vết máu sau lưng có thể thấy rõ dưới ánh đèn.

“Chú ý an toàn của bản thân…” Tô Bạch thì thào, vươn tay sờ sau gáy, đồng thời ánh mắt nhìn về phía góc.

Trong góc tối của cửa hàng quan tài, có một vũng máu hòa làm một thể với bóng tối, nếu không nhìn kỹ thì không thể thấy rõ được.

Tô Bạch đi tới đó, nhặt lên một cái búa nhổ đinh dính đầy máu từ trong vũng máu.

Nhìn cây búa nhổ đinh này, hắn cảm thấy một cơn đau nhức sau gáy mình.

Ngay tối hôm nay, hắn bị người ta giết.

Người giết hắn, chính là dùng cây búa nhổ đinh này.

Mà hắn, bây giờ thế mà lại quỷ dị sống lại, vết thương trên đầu vậy mà cũng biến mất.

Khẽ thở nhẹ, Tô Bạch đặt búa nhổ đinh sang một bên, sau đó rắc vụn gỗ mới bào ra lên máu loãng, che giấu nó.

Cho dù thế nào, hắn không thể khiến người khác biết chuyện mình đã từng chết một lần.

Tô Bạch có dự cảm, nếu khiến người khác biết chuyện này, nhất định sẽ có phiền toái lớn.

Lúc giấu vết máu, trong lòng Tô Bạch đầy thù hận.

Hắn là trẻ mồ côi, nửa năm trước, cha mẹ hắn bởi vì một vụ nổ mà mất đi mạng sống.

Cũng vì thế, hắn thừa kế tiệm quan tài này, cũng thừa kế di sản của cha mẹ.

Mà cũng bởi vì hắn là trẻ mồ côi nên bị người khác theo dõi.

Người kia, cướp toàn bộ số tiền của mình, đồng thời đập chết mình trong cửa tiệm quan tài.

Bởi vì,

Hắn là trẻ mồ côi, không có người thân nào giúp được hắn.

Hắn mà chết, phải mất rất nhiều ngày mới bị người khác phát hiện.

Đến lúc đó, cản bản không thể tìm thấy người giết người nữa.

Siết chặt búa nhổ đinh, Tô Bạch ép mình tỉnh táo lại.

Tuy bây giờ hắn rất hận người giết mình, nhưng hắn căn bản không thể báo cảnh sát.

Bởi vì, trong vụ án mạng này, không có người chết.

“Phù…” Tô Bạch thở ra một hơi dài, dùng vụn gỗ lau sạch máu trên búa nhổ đinh, sau đó gói kỹ nó bằng vải, nhét vào ngực mình.

Nếu có một ngày hắn gặp lại người giết mình kia, thì nhất định sẽ dùng cây búa này đập chết kẻ đó.

Hơi dọn dẹp vết máu bên dưới, Tô Bạch khoác một bộ quần áo để che đậy vết máu, sau đó tắt đèn, khóa chặt cửa, đi tới lầu trọ ở phía sau.

Nhà hắn là phòng 404 phòng đơn dãy nhà trọ Lâm Hà, nằm phía sau cửa hàng này, đi không lâu là tới liền.

Lên lầu bốn, nhìn phòng 405 vẫn sáng đèn bên cạnh, vẻ mặt Tô Bạch hơi dừng lại, sau đó mở cửa phòng 404 ra, đi vào.

Vào phòng, mở đèn, đập vào mắt là một căn phòng bừa bộn vì bị lật tung.

Nhìn cảnh trước mắt, vẻ mặt Tô Bạch bình tĩnh, không hề kinh ngạc.

Bởi vì, trước đó hắn bị người khác cưỡng chế trong phòng này.

Thật ra Tô Bạch giấu rất nhiều vũ khí như dao gấp, côn gỗ ở rất nhiều nơi trong nhà.

Đây là biện pháp hắn chuẩn bị khi ở một thân một mình.

Những những thấy này chẳng có chút tác dụng nào cả.

Người nó vừa tiến tới đã đè hắn xuống đất, khiến hắn cả kêu cứu cũng không kêu được, ra tay vô cùng quyết đoán.

Tô Bạch chống cửa phòng bằng côn gỗ, sau đó im lặng thu dọn đồ đạc trong phòng, để nó khôi phục lại bộ dạng lúc trước.

Sau khi làm xong, hắn bước vào phòng tắm, ném bộ quần áo toàn mùi máu tươi sang một bên, tẩy sạch mùi máu tươi trên người mình dưới vòi hoa sen.

“Bíp… bíp… bíp…”

Ngay lúc Tô Bạch đang tắm, bên ngoài truyền đến âm thanh tít tít sạt sạt.

Nghe thấy những âm thanh này, người hắn lập tức dừng lại bất động, lắng nghe âm thanh bên ngoài.

Lúc này, bất kể là một âm thanh gì cũng sẽ khiến Tô Bạch trông gà hóa cuốc.

Cùng lúc đó, hắn có cảm giác hồi hộp vô cùng, giống như bên ngoài có chuyện gì sắp xảy ra.

Tô Bạch ngừng thở, khiến thân thể mình ở trong trạng thái cứng ngắc, không tạo ra chút tiếng động nào.

Theo tiếng nước xối ào ào, âm thanh bên ngoài dần dần biến mất.

Lúc này, cảm giác hồi hộp trong lòng Tô Bạch mới biến mất.

Cũng chính vào lúc này, trong lòng hắn đột nhiên có một tia hiểu ra, nhìn xuống cánh tay của mình.

Bấy giờ Tô Bạch mới phát hiện, không biết từ lúc nào trên cánh tay mình xuất hiện hoa văn một quan tài hoàng kim.

Đồng thời, trên chiếc quan tài ấy có một điểm đen nho nhỏ đang dập dờn xung quanh.

Tô Bạch để sát cánh tay lại xem, tỉ mỉ quan sát điểm đen.

“Cảm giác gần đây có một người mới chết, họ tên Tô Bạch, nhận được một điểm thuộc tính cơ bản, cảm giác +1.”

Tin tức trên điểm đen truyền vào đầu hắn.

“Cảm giác gần đây có một người mới chết, họ tên Lưu Trúc, nhận được một điểm thuộc tính cơ bản, lực lượng +1.”

Ngay lúc Tô Bạch còn đang kinh ngạc, một tin tức càng bất ngờ cũng được truyền vào trong đầu hắn.

Cùng lúc đó, trên quan tài vàng đột ngột có thêm một điểm thuộc tính.

Có người chết?

Chương sau