Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Chương 10. Thành phố Tây Giang không yên bình

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Cơ thể Tô Bạch cứng lại, nhìn về phía cửa, thân thể không có chút động đậy.

“Cộc cộc cộc...” Nhưng mà người bên ngoài dường như biết chắc bên trong có người, vẫn tiếp tục gõ cửa.

Thấy không thể tránh khỏi, Tô Bạch hít sâu một hơi, đem cây lau nhà phủ lên vết máu, đi về phía cửa.

“Ai đó?” Hắn hỏi về phía cửa.

“Là ta, Triệu Không Thanh.” Giọng một người đàn ông vọng vào từ ngoài cửa.

Nghe thấy giọng nói này, trái tim Tô Bạch đột nhiên lạc nhịp.

Triệu Không Thanh là anh trai của Triệu Minh San và là một cảnh sát mặc thường phục đã tham gia trận chiến của Chu Oánh Oánh trước đây và quen biết hắn.

“Anh Triệu, có chuyện gì vậy?” Tô Bạch giấu đi cảm xúc, cảm thấy sẽ không để lộ ra điều gì khác thường, liền mở cửa đi ra.

Triệu Không Thanh lúc này vẫn mặc chiếc áo khoác da lúc trước đứng ở cửa.

Lúc này tinh thần hắn có vẻ sa sút, không biết có phải vì cái chết của đồng nghiệp ảnh hưởng đến hắn hay không.

Sau khi cánh cửa mở ra, Triệu Không Thanh khẽ cau mày khi nhìn thấy chiếc lò sưởi đang bốc cháy: “Ngươi đang làm gì vậy?”

“Ta đang dọn dẹp vệ sinh. Đây là rác trong cửa hàng, chuẩn bị buổi tối thiêu hủy.” Tô Bạch Cường trấn định bình tĩnh nói.

Nghe được lời của hắn, Triệu Không Thanh nhìn mặt đất ẩm ướt gật đầu, “Vậy ngươi chú ý an toàn phòng cháy chữa cháy.”

Sau khi nói xong, giọng hắn trầm lại, “Ta lần này tới tìm ngươi làm giúp hai cái bình đựng tro cốt.”

“Bình đựng tro cốt?” Tô Bạch nghe được hắn nói xong thì hiểu ra.

Hai chiếc bình này dành cho đồng nghiệp của hắn.

“Ngươi muốn loại gỗ gì?” Tô Bạch nghĩ tới đây liền hỏi.

Nghe thấy lời hắn nói, Triệu Không Thanh nhíu mày rồi nói: “Có cái nào tốt không?”

“Có gỗ lê hoa vàng từ Nam Hải, gỗ tử đàn lá nhỏ của Ấn Độ, gỗ trắc đỏ, gỗ mun, gỗ lim tơ vàng...” Tô Bạch nhắc lại những vật liệu mà hắn có ở đây, rồi nói thêm:

“Nhưng mà ta khuyên nên dùng gỗ trắc đỏ. Loại gỗ này là gỗ cứng. So với gỗ lim tơ vàng có cảm giác nặng hơn. Nó không khác nhiều so với gỗ lê hoa vàng Nam Hải và gỗ tử đàn. Nó có màu đỏ, giá cả hợp lý.

“Ừ, vậy thì lấy loại đó đi.” Triệu Không Thanh gật đầu.

“Ngươi ghi lại tên tuổi của bọn họ và chọn một mẫu hoa văn. Ta có thể làm trong khoảng hai hoặc ba ngày là xong.” Tô Bạch bước đến quầy lấy ra một cuốn sách và đưa cho Triệu Không Thanh.

“Phải rồi, bao nhiêu tiền tất cả?” Triệu Không Thanh gật đầu thuận hỏi.

“Ngươi trả bảy trăm là được.” Tô Bạch đáp.

Nghe theo những gì hắn nói, Triệu Không Thanh chọn một mẫu trên cuốn sách và điền tên vào cuốn sách.

Cái giá 700 tệ quả thực rất hời và rẻ.

Một xưởng gia công hũ tro cốt tại nhà máy đã có giá tương đương, chưa kể đến đây là làm thủ công.

Tay nghề thủ công của Tô Bạch cũng có tiếng tại lân cận phố cổ này.

Sau đó, Triệu Không Thanh đặt 700 tệ xuống: “Ta trả tiền trước, ba ngày nữa ta sẽ đến gặp ngươi để lấy”.

“Được.” Tô Bạch gật đầu.

“Đúng rồi.” Lúc này, Triệu Không Thanh như nhớ ra cái gì đó, nhìn Tô Bạch.

Đôi mắt của hắn rất sắc bén, giống như chim ưng, như có thể nhìn thẳng vào lòng người.

Khi Tô Bạch nhìn thấy ánh mắt của hắn, tim đập nhanh hơn một chút.

Lúc này, hắn thậm chí tự hỏi bản thân vừa rồi có phải đã lộ ra sơ hở gì không.

“Thành phố Tây Giang gần đây không được yên bình lắm, ngươi nên chú ý an toàn.” Triệu Không Thanh cầm giấy bút lên, trên sổ viết một dãy số: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho ta.”

“Ừm, được rồi.” Tô Bạch gật đầu xem như đồng ý.

Sau đó, Triệu Không Thanh rời cửa hàng quan tài và đi về phía bóng đêm.

Không lâu sau, một chiếc xe cảnh sát lái ra khỏi bóng tối và đi về phía xa.

Tô Bạch nhìn xe cảnh sát đang đi xa, một trận gió lạnh thổi qua.

Hắn cảm thấy sống lưng lạnh toát, lúc này Tô Bạch mới nhận ra không biết từ khi nào sau lưng hắn đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Tô Bạch nhận thấy hơi thở của Triệu Không Thanh không yếu hơn so với Chu Oánh Oánh.

“Hắn cũng là người sống lại sao?” Hắn hơi nhíu mày.

Nhưng ngay lập tức, Tô Bạch đã đem ra ý nghĩ này quăng ra sau đầu, từ ký ức của Chu Oánh Oánh, hắn chỉ có thể cảm thấy rằng Triệu Không Thanh rất mạnh, mà cơ bản là không có gì khác thường.

Hơn nữa, làm thế nào người sống lại có thể làm cảnh sát?

Lắc lắc đầu, Tô Bạch đóng cửa lại, cầm cây gậy một bên gạt mùn cưa trong chậu rửa inox sang một bên, để lửa bên trong cháy mạnh hơn.

Nhưng lần này cũng coi như hắn may mắn, tuy rằng gặp được Triệu Không Thanh khi đang tiêu hủy chứng cứ, nhưng hắn cũng không lộ ra sơ hở gì.

Nếu không sẽ thực sự rất là rắc rối.

“Thành phố Tây Giang gần đây không được yên bình.” Tô Bạch đặt cây gậy sang một bên, nhớ tới những gì vừa rồi Triệu Không Thanh nói, không khỏi hơi nhíu mày.

Hắn không biết tại sao, nhưng hắn chợt nhớ ra những gì đã được thảo luận trong lớp sáng nay.

Tây Giang lớp 2 có nữ sinh mất tích, có thể không phải ngẫu nhiên.

Bây giờ trong thành phố này, ngoài Chu Oánh Oánh và kẻ sát nhân muốn giết hắn, có thể còn có những kẻ xấu xa khác.

“Về sau chú ý an toàn nhiều hơn.” Tô Bạch nghĩ ngợi một hồi, cất tiền đi, từ trong kho lấy ra một mảnh gỗ trắc đỏ.

Tối nay không có gì làm, hắn đã lên kế hoạch làm những chiếc bình tro cốt của hai cảnh sát.

Sau khi lấy gỗ ra, Tô Bạch dùng thước đo độ sâu, dùng cưa gỗ xẻ gỗ trắc thành hai hình chữ nhật.

Tiếp theo, hắn cưa hai khối rồi lấy chiếc máy mài ra và bắt đầu mài cẩn thận.

Chuỗi động tác này dường như rất thành thạo

Bây giờ quốc gia đang xúc tiến việc hỏa táng, cho nên cửa hàng quan tài của Tô Bạch thường xuyên nhận được đơn hàng mua hủ tro cốt, làm hủ tro cốt cũng không kém gì quan tài.

Làm một mạch tới ba bốn giờ sáng, mọi thứ trong chậu inox đã cháy hết sạch sẽ.

Thấy vậy, Tô Bạch đứng dậy vươn người cho giãn gân cốt.

Đột nhiên có một âm thanh răng rắc từ cơ thể hắn.

Lúc này trên tay hắn hiện ra một chiếc bình tro cốt được chạm khắc vô cùng tinh xảo, hình ảnh trên đó sống động như thật.

Tô Bạch được cha truyền dạy từ nhỏ, tay nghề làm mộc của hắn còn tốt hơn một số thợ lớn tuổi.

Đây cũng là lý do vì sao cha hắn đã qua đời, hắn vẫn có thể tiếp nhận buôn bán quan tài, hủ tro cốt.

Sau đó, Tô Bạch nhấc cái chậu inox lên, đi tới vòi nước, dùng nước rửa sạch tro, đem tro làm thành hỗn hợp sền sệt.

Sau đó, hắn lại đi bộ ra đường và đổ luôn xuống cống.

Sau khi Tô Bạch làm xong chuyện này, trong lòng vẫn có chút lo lắng, lại lau chùi bồn rửa mặt bằng inox, dùng nước lau sạch những vết tích trên đường.

“Haizz...”. Hắn thở ra một hơi, lau mồ hôi trên trán, cảm thấy vừa lòng.

Giờ đây manh mối về việc sống lại của hắn đã được thanh lý sạch sẽ.

Nhưng ngay lập tức, Tô Bạch nở nụ cười khổ sở.

Chuyện này tính là cái gì? Bản thân hắn bị giết mà hắn còn phải che đậy dấu vết tội ác cho kẻ sát nhân ư?