Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Vào lúc này, tiếng chuông vào lớp vang lên.

Sau đó là giờ tự học buổi sáng.

Tô Bạch lấy sách ngữ văn ra.

Chỉ là bây giờ, nhìn quyến sách này, không hiểu sao hắn có cảm giác không đọc nổi.

Cuộc sống của hắn đã bị quậy cho rối tung, rất khó để bình tĩnh lại.

Khẽ lắc đầu, Tô Bạch ném nỗi lòng phiền muộn đi, bắt đầu chăm chú đọc sách.

Cho dù phía trước có thế nào, hắn cũng nhất định sẽ không từ bỏ học tập.

Nguyện vọng của cha mẹ hắn, chính là muốn hắn đậu một trường đại học tốt.

Đương nhiên, bây giờ hắn trừ việc đọc sách ra, cũng có thêm ít việc cần phải làm.

Nếu quan tài vàng sẽ cho mình thêm điểm thuộc tính vì có người tử vong.

Vậy hắn cảm thấy mình có thể đến gần nơi hay có người chết.

Nghĩ thế, trong lòng Tô Bạch cũng có một ít tính toán.

Sau khi kiếm được một khoản tiền từ cửa hàng quan tài, hắn phải đến gần một số bệnh viện lớn.

Như vậy, nếu có người tử vong, hắn có thể nhận được điểm thuộc tính cơ bản.

Bây giờ hắn đã nếm được ngon ngọt, bức thiết muốn nhận được càng nhiều điểm thuộc tính cơ bản hơn.

Từng điểm điểm thuộc tính cơ bản mà quan tài vàng cho hắn đều rất hữu dụng.

Ví dụ như, cảm giác.

Nếu hôm qua hắn không nhận được một điểm cảm giác, thì hắn căn bản không thể phát hiện ra dị trạng của Chu Oánh Oánh ở lầu trên.

Chuyện này đối với hắn không thể nghi ngờ là một năng lực để bảo vệ tính mạng.

Trước đây nếu hắn có điểm thuộc tính cảm giác này, chắc chắn sẽ không chết trong tay người khác.

Còn điểm thuộc tính lực lượng, sáng nay Tô Bạch cũng đã kiểm tra rồi.

Trước kia hắn chỉ có thể chống đẩy được đại khái hai mươi lăm cái, nhưng bây giờ có thể dễ dàng làm được tám chín mươi cái.

Cũng bởi vì biến hóa như vậy, Tô Bạch rất khát vọng điểm thuộc tính cơ bản.

“Tô Bạch.” Lúc Tô Bạch suy tư, một giọng nói truyền tới từ cửa.

Tô Bạch ngẩn ra, nhìn về phía cửa, thấy chủ nhiệm lớp Diệp Thiệu Hoa đang vẫy tay với hắn.

Sau đó hắn đứng dậy đi ra cửa.

Tới cửa rồi, Diệp Thiệu Hoa kéo hắn tới một góc.

“Tô Bạch, ta cũng biết tình huống nhà ngươi.” Vừa tới góc, Diệp Thiệu Hoa trầm mặc một lát rồi nhìn Tô Bạch nói: “Nhưng bây giờ đã là lớp mười hai, ngươi nên tập trung vào việc học. Ta tin cha mẹ ngươi cũng không hi vọng ngươi biến thành dạng như vậy.”

Tô Bạch nghe vậy im lặng không nói gì, nửa năm trước sau khi cha mẹ hắn quá đời, hắn có hơi bỏ bê việc học.

Trước đây hắn có thể xếp hạng trong top 10 của khối, bây giờ đã lùi bước rất nhiều.

“Thưa thầy, ta sẽ chú ý.” Tô Bạch hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nói.

“Ừ, ta tin tưởng ngươi.” Diệp Thiệu Hoa vỗ vai Tô Bạch, cười nói: “Ngươi vẫn luôn là một đứa trẻ vô cùng thông minh, chắc chắn hiểu đúng mực hắn những thằng nhóc khác ở trong lớp.”

Sau đó hai người lại nói một số chuyện vặt vãnh, rồi Tô Bạch về phòng tiếp tục tự học.

Trải qua chuyện sống lại, trong lòng hắn đã bắt đầu vững vàng hơn.

Không lâu sau, tiếng chuông vang lên, kết thúc giờ tự học.

Chẳng qua lúc này Tô Bạch vẫn còn đang đọc sách, trong tay ghi chép kiến thức.

Đúng lúc này một bóng người đi tới trước mặt hắn, chặn ánh sáng mặt trời.

Tô Bạch cảm thấy trước mặt tối sầm lại, hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy khuôn mặt đẹp đẽ của Triệu Minh San.

“Lời thầy Diệp nói ta cũng nghe được một ít, nếu như ngươi cần bài môn nào thì cũng có thể tới tìm ta.” Triệu Minh San thấp giọng nói.

“Ừ, cảm ơn.” Vẻ mặt Tô Bạch hơi khựng lại, gật đầu.

Triệu Minh San là người đứng đầu toàn trường, điểm hơn 720, ghi chép của nàng đúng là rất hữu dụng.

Nghe thấy lời Tô Bạch nói, mặt Triệu Minh San hơi ửng đỏ, sau đó đi về chỗ ngồi của mình.

Mà lúc này, ánh mắt người trong lớp nhìn về phía hai người họ lập tức thay đổi.

Lúc này tình cảm gà bông đều nằm trong giai đoạn mơ hồ, rất ít khi nhìn thấy lộ liễu như vậy.

“Ầy ầy…” Từ Tiểu Khánh vỗ vai Tô Bạch, cười đầy ẩn ý: “Không ngờ ngươi và Triệu Minh San có quan hệ tốt như vậy đấy.”

“Nàng và ta là hàng xóm của nhau.” Tô Bạch nhìn hắn, thản nhiên nói.

“Uầy…” Trên mặt Từ Tiểu Khánh lộ vẻ hiểu rõ, giống như đã hiểu ra chuyện gì.

“Được rồi, ngươi thích Đàm Nhân Nhân, hay là ta tới nói thẳng với Đàm Nhân Nhân cho rồi.” Tô Bạch liếc Triệu Minh San, thản nhiên hỏi.

Từ Tiểu Khánh nghe vậy, mặt cứng lại, lập tức giống như quả bóng bị xì hơi, hắn khoát tay lia lịa, cười mỉa nói: “Quên đi, quên đi, anh Tô, ta đùa thôi đấy.”

Đúng là hắn thích Đàm Nhân Nhân thiệt, nhưng chỉ dám giấu phần thích ấy dưới đáy lòng, không dám biểu lộ ra.

Tô Bạch nhìn bộ dạng của hắn, cười, tiếp tục đọc quyển sách trên tay.

Mà bên kia, Triệu Minh San về chỗ ngồi, Đàm Nhân Nhân lập tức thấp giọng nói: “Ngươi xem, ngươi còn nói ngươi không có ý với Tô Bạch, bây giờ không phải còn đi tìm hắn sao?”

Nghe lời nàng nói, mặt Triệu Minh San hơi ửng đỏ, xấu hổ nói: “Ta tới cảm ơn buổi sáng hắn đã giúp ta thôi.”

“Ồ…” Đàm Nhân Nhân kéo dài giọng, chế nhạo: “Vậy sau đó có phải muốn lấy thân báo đáp không?”

Mặt Triệu Minh San càng đỏ hơn, không khỏi có hơi cả giận nói: “Đàm Nhân Nhân, ngươi còn thế nữa thì sau này ta không nói chuyện với ngươi đâu.”

“Được rồi, được rồi, ta không dám nữa.” Nghe nàng nói vậy, Đàm Nhân Nhân vội vàng nói.

Nàng rõ tính cách của bạn mình.

Nếu như nàng thực sự quyết định không để ý đến mình, vậy mấy tuần sau chắc chắn sẽ không nói với mình lấy một câu.

Nếu như vậy, Đàm Nhân Nhân cảm thấy mình sẽ nghẹn chết.

Mà đúng lúc này, một đám người đang tán gẫu ở bên cạnh.

“Ngươi nghe nói chưa? Trường Nhị Trung có nữ sinh mất tích á.”

“Đương nhiên là có rồi, rất nhiều bạn của ta đều đăng trạng thái thông báo tìm nàng ấy.”

“Haizz, bạn học ở Nhị Trung nói với ta, nữ sinh kia rất dễ tính, trước kia chưa từng cãi nhau với bạn học, thế mà giới cứ biến mất như vậy.”

“Đúng vậy, kỳ lạ quá, nghe bạn học của nàng nói, nàng mất tích vào khuya hôm trước, điện thoại cũng không liên lạc được, đếm số bước chân hôm trước là khoảng bốn trăm bước, hôm nay lại không đi bước nào, sợ là gặp nguy hiểm.”

“Các ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, Sở Cảnh sát đã tham gia, họ sẽ tìm được nữ sinh kia thôi.”

“...”

Nghe bạn học nào, động tác đọc sách của Tô Bạch chợt khựng lại.

Chẳng lẽ đây lại là một kẻ giết người?

Nghĩ vậy, Tô Bạch lắc đầu, hắn cảm thấy mình có thế nào cũng không thể xui như vậy được.

Loại kẻ giết người đó, người khác cả đời cũng chưa chắc gặp được, sao mình có thể gặp được ba người trong vòng hai ngày chứ?

“Hi vọng là không sao.” Tô Bạch nói thầm trong lòng, sau đó nhìn Triệu Minh San.

Nếu như có loại kẻ giết người để mắt tới nữ sinh thật, kiểu nữ sinh ngồi xe buýt mỗi tối như Triệu Minh San sẽ rất nguy hiểm.

Có lẽ, hắn nên xem việc Triệu Minh San cho hắn chép bài mà chiếu cố Triệu Minh San một phen.

Nghĩ vậy, Tô Bạch ngây ra.

Thật ra, từ lúc mình lên cấp ba, không phải mình vẫn luôn như vậy sao?

Chỉ là sau khi cha mẹ mất đi thì mới bắt đầu thay đổi.

“Nghĩ gì thế?” Tô Bạch lắc đầu, ném nỗi lòng hỗn loạn của mình đi.

Có điều, hắn đã quyết định, trong khoảng thời gian nào đó vẫn nên chiếu cố Triệu Minh San một phen.