Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đưa mắt nhìn một đoàn người Diêu Đại Vũ rời đi, khoảng cách lên lớp cũng chỉ có một hai phút, cho nên Hạ Húc liền dời tầm mắt khỏi cửa chính của tiệm mì, sau đó quay đầu dung nhập vào trong dòng người để trở về lớp học.

Trong lớp học đích xác đang có rất ít người, không đến 10 bạn.

Mười phút nghỉ giữa giờ tuy không quá dài, nhưng vẫn cũ rất hiếm thấy có người bỏ qua thời gian này. Tăng thêm cũng mới vừa nghỉ trưa xong, cho nên đại đa số người đều đi toilet hoặc mua đồ ăn. Nếu không nghe thấy tiếng chuông vào học vang lên thì căn bản sẽ không trở về.

Nhưng Hạ Húc vừa tới cửa sau của lớp học thì hắn liền nhìn thấy một đạo thân ảnh yêu kiều đang rón rén như ăn trộm mà đi đến chỗ ngồi của hắn. Sau đó người này ngồi xổm người xuống và đưa tay luồn vào hộc bàn.

"Cậu lén lút làm cái gì vậy?"

Hạ Húc từ phía sau nâng dậy Đường Ấu Hinh, khiến cho cô ấy đang ở tư thế ngồi xổm thì liền biến thành thế đứng, và mang vẻ mặt sợ hãi mà quay lại nhìn hắn.

Đường Ấu Hinh mang thần sắc né tránh nói: "Không có. . . Không có gì..."

Hạ Húc mang vẻ mặt nghiêm nghị, cứng rắn, nhưng khóe miệng hắn lại mang theo ý cười bé nhỏ không thể nhận ra, nói: "Thật không? Vậy cậu vừa mới lén lén lút lút làm cái gì trên chỗ ngồi của tôi thế? Tôi hiện tại rất có lý do để hoài nghi cậu đang trộm đồ đấy!"

Lấy tính tình của Đường Ấu Hinh thì hiển nhiên sẽ không phải là loại người móc túi trộm vặt kia. Mà Hạ Húc vừa mới nãy cũng hơi nghiêng mắt nhìn một chút thì thấy Đường Ấu Hinh cũng không phải đang cầm đồ vật, mà ngược lại cô ấy đang đút cái gì đó vào hộc bàn của hắn.

Sở dĩ Hạ Húc nói như vậy đơn giản là do hắn muốn dọa một đóa Tiểu Bạch Hoa này, để tìm hiểu xem cô ấy muốn làm gì mà thôi.

Đường Ấu Hinh lắc đầu nói: "Không có không có! Không phải như vậy đâu! Tôi chỉ là. . . Chỉ là. . ."

Lời nói của Hạ Húc quả nhiên mười phần hữu hiệu.

Vì một cô bé có lòng tự trọng mạnh đến nổi người khác mời ăn một bữa cơm nhỏ cũng không muốn tiếp nhận, vậy làm thế nào cô ấy lại có thể đi ăn cắp được?

Nghe thấy Hạ Húc hoài nghi mình đang trộm đồ thì Đường Ấu Hinh lập tức gấp gáp, ủy khuất, hốt hoảng mà muốn giải thích. Nhưng đến cuối cùng cô ấy lại chần chờ một chút.

"Không phải như vậy sao? Vậy sẽ là cái gì? Chẳng lẽ cậu đang vụng trộm bỏ thư tình vào trong hộc bàn của tôi à?"

Hạ Húc cười ma quái và làm bộ muốn hướng vào hộc bàn tìm kiếm đồ vật mà Đường Ấu Hinh vừa mới bỏ vào.

"Đừng. . ."

Một vẻ thẹn thùng hiện lên trên mặt Đường Ấu Hinh và vội vàng muốn ngăn cản Hạ Húc.

Nhưng Hạ Húc đã trước một bước ngay khi Đường Ấu Hinh còn đang thẹn thùng, cho nên cô ấy sẽ không kịp ngăn cản mà bị Hạ Húc lấy ra đồ vật bị nhét vào trong hộc bàn.

Ngược lại cũng không phải là thư tình hoặc là đồ vật nào khác làm cho người ta mơ màng, mà đó lại là một tờ giấy tiền dúm dó mệnh giá 10 nguyên.

Đường Ấu Hinh tựa như một đứa bé dã làm sai chuyện mà cúi đầu yếu ớt nói: "Tôi. . . Tôi chỉ muốn trả lại tiền cơm trưa cho cậu thôi. . ."

Âm thanh càng nói càng nhỏ, nhưng cuối cùng lại đột nhiên khôi phục một chút mà lắp bắp nói: "Tôi có tiền mà… Thật đó… Vừa mới nãy cô giáo Lưu đã phát tiền trợ học cho tôi…"

Hạ Húc dần dần thu liễm nụ cười trên mặt nói: "Cho nên khi cậu có tiền thì liền muốn vũ nhục nhân cách của tôi sao? 10 nguyên à? Cậu thật sự đang dự định mời tôi ăn cơm trưa ư? Câu muốn làm cho tất cả mọi người đều biết rõ Hạ Húc tôi không có tiền ăn cơm nên mới đi ép buộc nữ nhi mời mình phải không?"

Giá cả nơi này so với Địa Cầu thì thấp hơn một chút, đại khái là bị lạc hậu mấy năm, cho nên một bát mì thịt băm mộc nhĩ cũng chỉ có năm khối.

Đường Ấu Hinh không biết làm sao mà liên tục nói xin lỗi: "Tôi. . . tôi không có. . . Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Tôi không hề nghĩ như vậy! Tôi chỉ không muốn thiếu nhân tình của cậu thôi. . . Tôi. . ."

Đường Ấu Hinh còn nhớ trước đó cô giáo Lưu đã nói tình huống gia đình của Hạ Húc thật ra cũng không hề tốt đẹp gì, thậm chí tại trình độ nào đó còn muốn kém hơn so với Đường Ấu Hinh.

Suy bụng ta ra bụng người nên Đường Ấu Hinh rất hiểu được loại tự tôn mãnh liệt này.

Càng là khuyết thiếu cái gì thì mới càng cần cái đó, và cũng sẽ càng muốn che lấp đi, nhằm phòng ngừa ánh mắt khinh thường của người ta.

Ví dụ như mắng một người có dung mạo xinh đẹp đã được công nhận là xấu, như vậy người đó sẽ chỉ lơ đễnh bỏ qua và nghĩ là lời nói đùa. Nhưng nếu như đi mắng một người xấu xí chân chính thì đó chính là sự chế nhạo cực độ ngay trước mặt người ta.

Thế thì người sau tất nhiên sẽ thẹn quá hoá giận, vậy cho dù là trong ngày thường nhưng cũng sẽ thông qua trang điểm để che lấp vấn đề dung mạo.