Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hiện tại có một vấn đề là thời điểm thi đại học cũng chỉ còn có hai ba tháng, cho nên Hạ Húc có thi đậu một trường đại học danh giá hay không cũng không quan trọng, mà hắn có thể thi đậu một trường đại học chính quy hay không mới là vấn đề.

Vì Hạ Húc đã sớm đem tri thức cấp ba tri vứt sạch hết rồi, vả lại đây là thế giới khác nên rất nhiều tri thức đều có khác nhau. Mà chủ thể cũng là một tên học sinh cặn bã, vì tâm tư của hắn căn bản không nằm trên việc học tập.

Hiện tại điều Hạ Húc có thể làm cũng chỉ có thể là tạm thời ôm chân Phật mà tận lực học vẹt, sau đó hắn sẽ thuận tiện tìm về chút tri thức mà hắn đã vứt bỏ.

Dù nói thế nào đi nữa Hạ Húc cũng muốn lăn lộn vào một trường đại học chính quy. Hắn không yêu cầu trường đại học có chất lượng cao, nhưng tối thiểu khi ra trường thì hắn cũng không quá mất mặt là được.

Đinh linh linh ~

Cuối cùng chuông tan học của tiết học cuối cùng cũng vang lên.

Đối với tất cả học sinh mà nói đây tuyệt đối là thời khắc tuyệt vời nhất!

Đã tan học mà còn là thứ sáu, như vậy các học sinh sẽ có được hai ngày nghỉ. Chuyện này quả thực tựa như là tội nhân được nhà giam phóng thích mà tràn đầy hương vị tự do.

Tiếng chuông vừa reo xong thì tất cả học sinh đều lâp tức chạy nhanh ra ngoài, tựa như cảm thấy sợ nếu mình chạy chậm thì sẽ bị thầy giáo Nhâm nhiều bố trí nhiều thêm bài tập về nhà, hoặc là sẽ bị chủ nhiệm lớp cản lại trách móc.

Đương nhiên cũng có thể là do bọn họ đã hẹn nhau đi tới quán net hay các địa phương tổ chức trò chơi, cho nên sau sự mong đợi cả một ngày thì bọn họ đã sớm không thể chờ đợi được nữa.

"Đi đi đi! Thẳng quán net mà đi! Hôm nay Thương Thần tôi sẽ thể hiện tên tuổi của mình!"

"Ôi dào! Cậu chưa từng thắng nổi ai thì cậu cũng chớ mà trang bức!"

"Hạ Húc, đi quán net không?"

Hạ Húc quan sát lớp học diễn ra một màn này thì anh bạn Mã Binh trì độn lười biếng ngồi cùng bàn với hắn liền lên tiếng hỏi.

Cậu ta phát huy ra sự lưu loát và kích động vượt mức bình thường mà thật nhanh chóng thu thập xong túi sách rồi bắt đầu hô bạn gọi bè.

Hạ Húc lắc đầu nói: "Không đâu, các cậu cứ đi chơi đi!"

Quán net cũng chính là một phần hồi ức thanh xuân của Hạ Húc. Ban đầu hắn cũng rất có hào hứng muốn một lần nữa trải nghiệm quán net, nhưng sau khi nhìn thấy Mã Binh đã mời Đường Hạo thì da mặt hắn liền co rút và quả quyết cự tuyệt.

Vì Hạ Húc và Đường Hạo đều có mệnh cách là vai phụ « thợ săn », cho nên con hàng này đối với hắn mà nói đơn giản không có gì khác biệt so với thần ôn dịch.

Cái danh xưng thợ săn này cũng không có cảm giác hài kịch nhẹ nhõm một chút nào, vì vô luận trong kịch bản bọn hắn có là thợ săn chuyên đi săn động vật hoang dã, hay là cảnh sát chuyên đấu trí đấu dũng với các thế lực xung đột, vậy một khi bọn hắn bị cuốn vào bên trong kịch bản và giữ chức vai phụ thì chỉ sợ sẽ không có kết cục gì tốt.

Mã Binh nói: "Vậy được rồi, nhóm chúng tôi đi trước đây!"

Mã Binh cũng chỉ thuận miệng hô bạn gọi bè mà thôi, sau khi nghe được Hạ Húc cự tuyệt thì cậu ta cũng không có cưỡng cầu mà rất nhanh liền cười hi hi ha ha và rời đi cùng với đám người.

Hạ Húc cũng thu thập xong sách vở và cầm lên cặp sách để chuẩn bị trở về nhà. Nhưng trước khi đi ánh mắt hắn liền liếc nhìn Đường Ấu Hinh một cái, và hắn phát hiện cô ấy hoàn toàn không có thu dọn đồ đạc để trở về nhà, mà ngược lại còn đang một mực tìm kiếm cái gì đó xung quanh chỗ ngồi của mình.

Hạ Húc nhíu mày và đi tới hỏi: "Thế nào? Cậu làm rơi đồ vật gì à?"

Nghe được âm thanh của Hạ Húc thì Đường Ấu Hinh mới ngẩng đầu lên nói: "Tôi. . . Ví tiền của tôi bị rơi mất rồi!"

Trên mặt cô ấy tràn đầy vẻ bối rối, và khóe mắt cũng đã mang theo nước mắt. Xem ra vừa mới nãy Đường Ấu Hinh đã im lặng ngồi khóc, bộ dạng này quả thực làm cho người ta cảm thấy tội nghiệp đến đau lòng.

Hạ Húc nhíu mày hỏi: "Ví tiền bị rơi sao? Cậu đã tìm xung quanh chưa? Hoặc là cậu có mang ví ra ngoài rồi làm rơi ở chỗ nào hay không?"

Đường Ấu Hinh lắc đầu nói: "Không có! Lúc buổi chiều tôi luôn một mực đọc sách tại chỗ ngồi, ngoại trừ hai lần đi vệ sinh ra thì không hề đi ra ngoài! Thế nhưng cặp sách và hộc bàn của tôi đều đã tìm khắp cả rồi…"

Đường Ấu Hinh lúc này phảng phất như tìm được người giải bày tâm sự mà không còn chảy nước mắt nữa, chỉ là cô ấy rất ủy khuất khi trả lời Hạ Húc.

Xác thực Đường Ấu Hinh cũng không thường xuyên rời khỏi lớp học, vì cô ấy không có bạn bè kêu đi ra ngoài lúc nghỉ giữa giờ 10 phút, cho nên còn không bằng cô ấy ngồi tại chỗ để nghỉ ngơi.

Đường Ấu Hinh là người hướng nội nên trên cơ bản lúc hết giờ học cô ấy đều đọc sách, làm bài hoặc là nằm sấp nghỉ ngơi một hồi.

Hạ Húc lạnh mặt nói: "Thế thì cậu đã bị người ta đánh cắp ví tiền rồi!"

Đường Ấu Hinh hỏi: "Vậy. . . Vậy tôi phải làm sao bây giờ?"

Hai tay Đường Ấu Hinh nắm chặt vào quần của mình, bàn tay trắng nõn non nớt bởi vì dùng sức mà đã hiện ra vẻ tái nhợt.