Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Không phải vậy đâu, cậu trước tiên đừng khóc, chúng ta chỉ cùng một chỗ ăn một bữa cơm thôi mà, vậy làm sao có thể kéo tới chuyện yêu sớm được. . ."

"Cậu đừng vội, hai chúng ta lúc đầu cũng không có quan hệ gì, nhiều nhất chỉ là bị hiểu lầm thôi! Chờ lát nữa tôi sẽ đi vào trước và tìm cô giáo giải thật thích rõ ràng là được rồi!"

Hạ Húc có chút không kiềm được, cũng không phải do hắn lo lắng hậu quả sẽ thế nào, mà thật sự là do lực sát thương kinh người từ tiếng khóc nức nở yếu đuối của Đường Ấu Hinh. Đơn giản là do cô ấy đã khóc đến tâm can của hắn cũng phải nát.

Hạ Húc thật vất vả mới trấn an Đường Ấu Hinh không còn khóc nữa, sau đó hắn cắm đầu chạy đi.

Không bao lâu sau, nương theo tiếng chuông nghỉ trưa vang lên, tất cả học sinh như bầy ong về tổ và rất có thứ tự mà trở về từng cái phòng học.

Sân trường đang ồn ào náo động náo đã dần dần khôi phục lại sự yên tĩnh.

"Tôi đi vào trước đây, cậu ở tại cửa ra vào chờ lấy."

Hạ Húc và Đường Ấu Hinh đi tới lối ra vào của phòng giáo viên, sau đó Đường Ấu Hinh chờ ở bên ngoài và Hạ Húc tự mình đi vào cửa trước.

Căn phòng giáo viên này cũng không phải là phòng riêng của cô Lưu Tú Lan, mà nó thuộc về phòng tập thể của tất cả các giáo viên.

Cũng may đang là lúc nghỉ trưa, các giáo viên đều ăn cơm xong nhưng không có trở về đây, hoặc là muốn đi tuần tra một chút, bởi vậy mà trong văn phòng chỉ có một nam giáo viên gầy còm mang theo kính mắt.

Vả lại có khả năng cô Lưu Tú Lan cũng đã sớm nói tình hình, cho nên khi nhìn thấy Hạ Húc đi vào thì vị nam giáo viên đeo kính này liền mang theo ý cười mà tự giác đi ra khỏi phòng giáo viên.

Ngay sau đó giọng nói của cô Lưu Tú Lan cũng liền vang lên: "Cậu có biết tại sao tôi bảo cậu tới đây không?"

Hạ Húc khẽ gật đầu nói: "Là chuyện giữa em và Đường Ấu Hinh phải không ạ?"

Cô Lưu Tú Lan có chút ngoài ý muốn về sự trấn định của vị học sinh trước mặt mình, nhưng mà cô ấy vẫn nói ra:

"Không sai! Tôi biết các em đã có chút hảo cảm ngây thơ lẫn nhau, nhưng tại thời điểm cấp ba này các em cần tập trung học tập, nhất là chỉ còn có mấy tháng nữa thì sẽ thi tốt nghiệp trung học. Lúc này các em nên toàn tâm toàn ý mà học tập thật tốt."

"Đường Ấu Hinh có gia cảnh rất kém cỏi, đối với cô bé mà nói thi đại học chính là cơ hội vươn lên duy nhất. Em cũng đừng trách cô giáo nói quá thẳng, mặc dù Hạ Húc em không có xin tiền trợ học, nhưng tình huống của em thì cô giáo cũng biết một chút. Lúc này mà nói đến chuyện tình cảm thì sẽ ảnh hưởng đến tương lai của hai đứa các em đấy."

Hạ Húc ngắt lời mà nói ra: "Cô giáo Lưu, trong chuyện này khả năng có sự hiểu lầm. Vừa mới nãy chỉ là em đã mời Đường Ấu Hinh đi cơm trưa thôi. Cũng là do em đã ăn hai cái bánh màn thầu của bạn ấy, cho nên em mới nghĩ mời bạn ấy đi ăn tô mì mà thôi."

Lưu Tú Lan gật đầu nói:

"Dạng này là tốt nhất! Coi như là do cô giáo đã mò mẫm lải nhải đi! Em là nam nhi cho nên cô giáo mới sẽ nói nặng nề một chút."

"Bây giờ em trở về nghỉ trưa đi, rồi thuận tiện gọi Đường Ấu Hinh đến gặp cô."

Hạ Húc vội vàng lên tiếng và cười làm lành:

"Cô giáo Lưu, chuyện bảo Đường Ấu Hinh đến gặp cô thì cũng không cần đâu, cô và em nói rõ ràng như vậy là đủ rồi."

"Dù sao Đường Ấu Hinh cũng là nữ nhi, cho nên là gan rất nhỏ và hướng nội. Bạn ấy cũng không có da mặt dày như em, nếu em kêu bạn ấy đến gặp cô thì không phải sẽ để cho bạn ấy khó xử sao? Mà khi người ta nhìn thấy hai chúng em cùng nhau bị gọi đến phòng giáo viên thì cũng không tốt.

“Hai chúng em thật ra là không có gì, cũng chỉ là quan hệ bạn học thuần khiết mà thôi, đến bạn bè cũng không tính nữa là. Cô có điều gì khuyên bảo có thì thể dạy bảo em, rồi em sẽ trở về nói lại với Đường Ấu Hinh được chứ?"

Lưu Tú Lan tức giận dạy dỗ một tiếng: "Vậy tôi có nên khen cậu một câu rất có tinh thần chịu trách nhiệm hay không?"

Nhưng trong lòng cô ấy quả thực cảm thấy rất kinh ngạc.

Là cô giáo kiêm chủ nhiệm lớp nên tự nhiên sẽ rất có uy nghiêm tại cấp hai và cấp ba. Bình thường các học sinh bị gọi vào phòng giáo viên đều nói chuyện vâng vâng dạ dạ. Dù có là học sinh tương đối lì lợm mấy nhưng một khi đã đi vào phòng giáo viên thì đều đứng ngồi không yên và thu liễm mấy phần.

Nhưng mà Hạ Húc từ đầu đến đuôi đều trấn định không gì sánh được. Lúc này hắn còn có thể trật tự rõ ràng mà chủ động nói điều kiện với cô giáo, vậy có thể nói là đã thành thục hơn so với đại đa số học sinh.