Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Cho tới bây giờ, Phong Kỳ vẫn không muốn thừa nhận sự thật rằng mình đã xuyên không.

Ngay vào mấy phút trước, hắn còn là một thanh niên đẹp trai sắp ra trường, hướng tới một tương lai tốt đẹp...hoặc là bị cuộc đời chà đạp.

Nhưng vô luận như thế nào, cũng đều tốt hơn tình huống hiện tại, hiện tại bản thân vậy mà biến thành Zombie có được năng lực suy tính, vô cùng xấu xí và hôi hám, Phong Kỳ có chút khó mà tiếp nhận.

Hắn không cầu sau khi xuyên không có thể ngự kiếm phi tiên, vĩnh sinh bất tử, cũng không cầu được mỹ nữ ưu ái, hậu cung ba nghìn mỹ nữ, hoặc là xuyên qua trở thành phế vật nhưng có bàn tay vàng.

Nhưng ít nhất khởi đầu cũng phải để cho ta giống người chứ!

Cúi đầu nhìn cơ thể tàn tạ của mình, Phong Kỳ không đành lòng nhìn thẳng, lộ ra vẻ ghét bỏ.

Thử ngửi ngửi mùi hôi thối trên người, hắn suýt chút nữa ngất đi.

Quả thực là một khởi đầu địa ngục.

Xuyên không thành cái dạng này, Phong Kỳ không có chút động lực để khiến mình mạnh lên một chút nào, cảm thấy còn không bằng chết đi coi như xong.

Nhưng ý nghĩ chỉ là ý nghĩ, thật sự bảo Phong Kỳ tự tử, hắn không làm được.

Hiện tại hắn cấp thiết phải hiểu rõ nơi này rốt cuộc là đâu, bản thân tại sao lại xuất hiện ở đây.

Ở trên đường đi, ven đường trải đầy xương khô, khi giẫm phải liên tục phát ra tiếng "cạch", thỉnh thoảng chân của Phong Kỳ sẽ lún vào đống xương, phải mất rất nhiều sức lực mới có thể tiếp tục tiến lên.

Cách đó không xa, mấy chục con Zombie đứng tại chỗ, thân thể nhẹ nhàng lay động theo gió.

Cảnh tượng này vô cùng quỷ dị, cũng may tố chất nội tâm của hắn cực mạnh, cũng chỉ khẩn trương một chút xíu.

Hắn quyết định dựa theo sự chỉ dẫn trong đầu, trước tiên thử giết mấy con Zombie, sau đó nhìn thử bản thân sau khi tiến hóa sẽ phát sinh biến hóa như thế nào.

Đến gần khu vực Zombie, Phong Kỳ dừng bước.

Vì khoảng cách giữa những Zombie cách đó không xa rất gần nhau, vì lý do an toàn, Phong Kỳ ném khúc xương khô trên tay của mình vào con Zombie ở gần mình, cố gắng thu hút sự chú ý của nó.

Xương khô xẹt qua một đường vòng cung trên không trung, rơi xuống chính xác phía sau lưng một con Zombie ở gần Phong Kỳ, phát ra tiếng vang.

Nhưng Zombie vẫn đứng đó, dường như không phát giác được động tĩnh phía sau.

Thấy cảnh này, Phong Kỳ nhận ra rằng những Zombie này dường như không thể nhận thức được xung quanh, lập tức to gan hơn.

Tiện tay lượm một khúc xương, sau khi đập xuống đất hai lần để xác định độ cứng, hắn đánh bạo tiến lên vài bước.

Đúng lúc này, hơn mười Zombie cách đó không xa đồng loạt quay đầu lại, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía Phong Kỳ.

Tiếng gào thét trầm thấp vang lên liên tiếp, bọn chúng cất bước, vặn người lảo đảo đi về hướng Phong Kỳ.

Mả mẹ nó!

Phong Kỳ đang chuẩn bị giết long trời lở đất thấy cảnh này, quả quyết quay người, cất bước bỏ chạy.

Còn chưa chạy được hai bước, chỉ nghe dưới chân vang lên tiếng xương gãy giòn giã, thân thể của Phong Kỳ bỗng nhiên ngã xuống.

Hỏng bét!

Phong Kỳ không có chú ý tình huống dưới chân, chân trái giẫm vỡ một khúc xương, lún sâu vào trong, trong lúc nhất thời không có cách nào rút ra.

Hơn mười Zombie cách đó không xa đã tới gần, trong lòng Phong Kỳ lo lắng, không ngừng rút mạnh chân trái, cố gắng đứng lên.

Nhưng Zombie sẽ không cho Phong Kỳ cơ hội, bọn chúng nhào về phía Phong Kỳ, bắt đầu điên cuồng ăn tươi nuốt sống cơ thể của hắn.

Mặc dù không cảm giác được đau đớn, nhưng tâm hồn non nớt của Phong Kỳ bị trọng thương!

Ta nhổ vào, đồng loại cũng ăn, đúng là hành vi của vương bát đản!

Có bản lĩnh thì solo, đánh hội đồng thì có gì tài ba.

Lão tử vừa xuyên không lại phải chết sao? Lần sau đầu thai chuyển thế, làm phiền gửi một gói quà tân thủ.

Ý thức dần dần mơ hồ, hắn mơ hồ có thể nghe được tiếng nhai nuốt vang lên bên tai, cuối cùng hai mắt tối sầm lại.

...

"Vèo!"

Một cây phấn vẽ một vòng cung duyên dáng trong không trung, đáp xuống chính xác giữa đầu Phong Kỳ.

"Phong Kỳ, tôi gọi em đứng dậy trả lời câu hỏi, có nghe hay không!"

Phong Kỳ đang nằm trên bàn học lập tức mở mắt ra, chậm rãi ngẩng đầu, mọi thứ trước mắt đều vô cùng quen thuộc.

Trước bục giảng, lão Vương dạy lịch sử trông có vẻ tức giận, Mạc Phi - bạn cùng phòng và là bạn thân nhất của hắn, đang véo đùi phải của hắn, cùng với những người bạn cùng lớp đang quay ra xem trò hề của hắn.

Ngay cả không khí lúc này cũng có vẻ rất ngọt ngào.

Bố mày đã về rồi!

"Bụp!" Đúng lúc này, một miếng lau bảng đã đập trúng má phải của hắn, để lại vết trắng sau khi trượt.

"Phong Kỳ! Tôi nói lần cuối với em, đứng dậy trả lời câu hỏi đi!!!"

Nhìn lão Vương dạy lịch sử đưa tay nắm một góc bàn bục giảng, chậm rãi nâng bàn bục giảng lên, Phong Kỳ không hề nghi ngờ nếu mình không có trả lời, lão Vương sẽ ném bàn bục giảng tới.

Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, hắn phất tay hất cánh tay vẫn đang nhéo đùi của Mạc Phi, đứng dậy: "Thầy Vương, có em đây!"