Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 19. Đi thanh lâu một chuyến có thêm một bà vợ!

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nhìn thấy bộ dáng oan ức của Lâm Bắc Phàm, mọi người chỉ hận không thể đánh hắn một trận!

Bình thường muốn kiếm một đại mỹ nữ tài sắc vẹn toàn, bao nhiêu người cầu mà còn chẳng có cái phúc ấy, kết quả ngươi lại làm như mình rất chịu thiệt vậy.

Đúng thật là buồn cười!

Không biết điều!

Tức cũng tức no luôn rồi!

Cuối cùng, Lý Sư Sư tự móc tiền chuộc thân để chuộc mình ra, lấy lại tự do của mình.

Bách Hoa Phường tổ chức một nghi thức chia tay đơn giản.

“Ma ma, cảm ơn ấy năm nay đã chăm sóc ta! Nếu không có sự quan tâm của ngươi thì chỉ sợ bây giờ ta đã… Sau này có thời gian, ta sẽ thường tới thăm ngươi!” Hai mắt Lý Sư Sư ngấn lệ.

Tú bà cũng rưng rưng nước mắt: “Sư Sư, mấy năm nay ta vẫn luôn coi ngươi thành con gái mình mà đối xử! Bây giờ ngươi tìm được một gia đình tốt, ta cũng thấy mừng cho ngươi, là mừng từ tận đáy lòng đấy! Dù sao nơi này cũng là chốn thị phi, đi rồi đừng quay lại nữa! Nhưng có thời gian, ta sẽ tới thăm ngươi!”

“Ma ma!”

“Sư Sư!”

Hai người phụ nữ ôm nhau khóc.

Sau đó tú bà nắm tay Lý Sư Sư đặt lên tay Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm: “…”

“Từ nay về sau, hai người các ngươi phải sống thật tốt đấy!”

Tú bà nói với Lâm Bắc Phàm từ tận đáy lòng: “Trạng nguyên lang, Sư Sư mệnh khổ từ nhỏ! Tuy xuất thân từ chốn khói hoa nhưng lại không dính bùn lầy, là một cô gái tốt vô cùng hiếm có! Cho nên ngươi nhất định phải tốt với nàng, đừng cô phụ nàng, biết chưa?”

Khóe miệng của Lâm Bắc Phàm co rút, cảm giác này thật giống nghi thức kết hôn.

“Yên tâm đi, ta sẽ tốt với nàng ấy!”

Cuối cùng, dưới màn vui vẻ tiễn chân lại rất lưu luyến không rời của mọi người, đám người Lâm Bắc Phàm đi ra khỏi Bách Hoa Phường.

Lý Sư Sư liếc mắt nhìn Bách Hoa Phường với vẻ lưu luyến rồi quay người lại, hơi hành lễ với Lâm Bắc Phàm, giọng nói dịu dàng: “Lâm đại nhân, từ nay về sau ta chính là người của ngươi rồi, mong ngươi thương tiếc!”

Lâm Bắc Phàm liếc mắt, cứ cảm thấy phía sau nụ cười của nàng ta có vài phần đắc ý.

Trên thực tế, hắn vẫn luôn nghi ngờ dụng tâm của đối phương.

Hắn tuyệt đối không tin nữ tử trước mắt này vì ngưỡng mộ hắn mới liều lĩnh theo đuổi hắn như vậy.

Thế gian nào có chuyện tốt đẹp như thế?

Dù là trong tưởng tượng cũng phải phù hợp với quy luật cơ bản chứ!

Cho nên đối phương chắc chắn có mưu đồ khác!

Nhưng đối phương chỉ là một nữ tử yếu ớt mà thôi, Lâm Bắc Phàm tự tin mình có thể thu phục được nàng ta!

Hắn thật muốn xem đối phương có ý đồ gì.

“Ừm, theo ta về đi!” Lâm Bắc Phàm dặn dò: “Nhưng nói rõ từ trước, sống cùng ta rất khổ cực! Nếu ngươi không chịu được vậy cứ tự động rời đi, ta tuyệt đối không ngăn cản!”

“Đại nhân, sao lại nói lời này?” Lý Sư Sư có hơi giận dữ: “Nếu tiểu nữ tử đã chọn đại nhân vậy hiển nhiên sẽ chung thủy một lòng! Sống là người của đại nhân, chết là quỷ của đại nhân! Hy vọng sau này đại nhân đừng nói lại những lời tổn thương người này nữa!”

Nàng là một người phụ nữ truyền thống, cho dù xuất phát từ mục đích gì nhưng nếu đã chọn Lâm Bắc Phàm, vậy lấy gà theo gà, lấy chó theo chó.

Cho dù cuối cùng Lâm Bắc Phàm xảy ra chuyện thì nàng vẫn sẽ đi theo.

Giống như mẫu thân của nàng năm đó.

Lâm Bắc Phàm sững sờ, hắn cũng chỉ báo trước mà thôi, sao đối phương lại kích động như vậy?

Làm như mình định cô phụ nàng ta vậy!

Đối phương sẽ không thật sự yêu hắn rồi đấy chứ?

“Chúng ta về nhà trước đi!”

Đại khái sau nửa canh giờ, bọn họ trở về phủ đệ mà nữ đế ban thưởng.

Đại Lực từ bên trong đi ra, trông thấy Lâm Bắc Phàm dẫn theo hai nữ nhân dung mạo xuất chúng trở về cũng sững sờ: “Thiếu gia, hai vị này là…”

Lâm Bắc Phàm thở dài, giới thiệu: “Vị này tên là Lý Sư Sư, là Sư Sư cô nương nổi tiếng kinh thành! Mà cô gái trẻ này tên là Tiểu Thúy, là thị nữ của Sư Sư cô nương! Từ nay về sau bọn họ sẽ ở đây!”

“Hả? Các nàng sống ở đây sao?” Đại Lực càng kinh ngạc hơn, nhỏ giọng hỏi: “Thiếu gia, rốt cuộc các nàng là gì của ngươi, tại sao có thể ở đây? Không phải ngươi không thích người ngoài sao?”

Lâm Bắc Phàm rối rắm: “Cái này nói thế nào nhỉ?”

Nói là vợ à, hình như quan hệ chưa tới.

Nói là bạn sao, cũng không thể tính là vậy được.

Rốt cuộc là quan hệ gì thì bây giờ hắn cũng không giải thích rõ được, dù sao cũng là chẳng hiểu tại sao lại dây vào nhau.

Lúc này, Lý Sư Sư mở miệng nói: “Ngươi chính là Đại Lực đúng không?”

Đại Lực gật đầu: “Đúng, là ta! Xin hỏi Sư Sư cô nương có chuyện gì sao?”

“Không có gì!” Lý Sư Sư cầm một bộ quần áo trên tay, mỉm cười nói: “Vừa rồi ta nghe đại nhân nhắc tới ngươi là một vị huynh đệ tốt trung thành tận tâm! Đây là quần áo ta giúp ngươi chọn trên đường, tặng ngươi, hy vọng ngươi sẽ thích!”

“Đây là quần áo tặng cho ta sao?” Đại Lực vô cùng kinh ngạc.

Từ khi hắn ta có trí nhớ cho tới nay, ngoại trừ mẹ của hắn ta ra cũng chưa từng có nữ nhân nào từng tặng quà cho hắn ta.

Nhìn bộ đồ này giá cũng không rẻ đâu!

Đại Lực có hơi mừng rỡ, xoa tay: “Thế này cũng ngại quá rồi!”

Lúc này thị nữ Tiểu Thúy ở bên cạnh mở miệng nói: “Cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi, đây là quà mà thiếu nãi nãi của ngươi cho ngươi!”

“Thiếu nãi nãi? Nói như vậy ngươi là vợ của thiếu gia sao?” Đại Lực quay đầu nhìn với vẻ ngạc nhiên: “Má ơi! Thiếu gia, ngươi thật lợi hại, ra ngoài có một chuyến đã dẫn về một cô vợ đẹp như hoa như ngọc rồi!”

Lâm Bắc Phàm: “…”

Ta cũng cảm thấy mình rất lợi hại đây!

Hắn đi thanh lâu một chuyến, nghe một khúc đàn, uống một chén rượu, kết quả có thêm một cô vợ dung mạo như thiên tiên!

Chuyện này ảo thật…

Hắn còn tưởng ông trời đang nói đùa với hắn chứ!