Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 2. Đã tham thì phải tham nhiều, đưa số lẻ cho bệ hạ!

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lâm Bắc Phàm phất tay áo, vô cùng bất mãn: “Hơn nữa ham món lợi nhỏ, khó mà làm nên chuyện lớn được!”

Quan viên nhỏ cúi đầu nhận sai: “Lâm đại nhân nói đúng!”

“Cho nên, đã tham thì phải tham nhiều! Đưa số lẻ cho bệ hạ là được, phần còn lại chúng ta chia nhau!”

Quan viên nhỏ: “Vãi!”

...

Hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ kinh hãi.

Hắn ta hoàn toàn không ngờ miệng của đối phương lại có thể nói ra lời như vậy.

Đã tham phải thì tham nhiều!

Đưa số lẻ cho bệ hạ!

Phần còn lại chúng ta chia nhau!

Đây là một câu nói to gan lớn mật cỡ nào!

Hắn ta làm quan hơn hai mươi năm nay đã từng thấy qua không ít thanh niên tài trí, tham ô quan lại cũng thấy nhiều rồi, nhưng chưa bao giờ từng thấy tên nào gan to bằng trời như vậy!

Mình ăn thịt lại cho hoàng đế bệ hạ uống canh, đây là không biết chữ chết viết thế nào sao?

Nếu như bị tra ra được, đầu chắc chắn sẽ rơi xuống đất!

“Triệu đại nhân, ngươi sao thế?” Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hỏi một câu: “Nếu ngươi không nói vậy thì ta coi như ngươi ngầm đồng ý đấy nhé!”

Viên quan nhỏ sợ run cầm cập: “Không, ta có ngầm đồng ý đâu!”

“Lâm đại nhân, ngươi xem, hai trăm vạn lượng không phải nhiều quá rồi hay sao? Nếu như bị tra ra được sẽ rớt đầu như chơi đấy!” Viên quan nhỏ cẩn thận bảo: “Ngươi thấy năm mươi vạn lượng có được không? Nếu nhiều hơn sẽ rất nguy hiểm!”

Lâm Bắc Phàm vô cùng bất mãn: “Năm mươi vạn lượng đủ thế nào được? Chia cho mọi người xong, tiền vào túi ta cũng chỉ có ba mươi vạn lượng! Ở kinh thành tấc đất tấc vàng này, muốn mua một căn nhà tốt cũng phải vài vạn lượng đấy nhé, không đủ dùng!”

“Nhưng mà tham quá rồi, thật sự không ổn đâu…” Viên quan nhỏ sợ đến mức túa mồ hôi khắp người…

“Bớt phí lời đi, ta chỉ hỏi ngươi một câu, muốn hay không?”

“Hạ quan không muốn, hạ quan không muốn, xin đại nhân tha cho ta một mạng!” Đối phương vội vàng đáp, khoản tiền này hắn ta không dám lấy một xu nào cả, hắn ta sẽ bị Lâm Bắc Phàm liên lụy đến chết mất.

“Hừ, nhát như cáy! Ngươi không lấy thì ta lấy!”

Lâm Bắc Phàm lấy sổ sách, sau khi xé vài trang giấy lại đổi chữ số bên trên thành hai mươi vạn, sau đó trả về.

“Thế là xong chuyện!” Hắn gật đầu với vẻ hài lòng, liếc mắt nhìn viên quan nhỏ: “Chuyện này coi như không biết gì hết, cẩn thận ta khai ngươi ra, mọi người đều xong đời!”

“Vâng… thưa Lâm đại nhân!” Viên quan nhỏ mặt mày đau khổ như cha chết mẹ chết.

Lâm Bắc Phàm quay về, đóng hai rương chất đầy châu báo lại, gọi một tiếng: “Đại Lực!”

Một tráng hán cao lớn uy mãnh, mặc áo vải thô đi tới: “Thiếu gia có gì dặn dò?”

Tráng hán này tên là Đại Lực, là một hạ nhân mà Lâm Bắc Phàm đã thu nhận khi xuyên tới thế giới này.

Lúc đó, cha của đối phương vừa mới qua đời, vì thế bán mình chôn cha.

Lâm Bắc Phàm thấy hắn ta đáng thương lại một lòng hiếu thuận, còn mình xuyên tới thế giới này hoàn toàn không có sức tự bảo vệ mình, đối phương cao lớn dũng mãnh vừa vặn có thể bảo vệ hắn, vì thế hắn đã cho đối phương số tiền mà mình vất vả lắm mới kiếm được.

Sau khi đối phương lo ma chay xong đã tới bên cạnh Lâm Bắc Phàm, hắn ta hơi ngốc và hơi ngớ ngẩn nhưng lại vô cùng trung thành, việc khổ cực gì cũng làm hết.

Vì có đối phương nên Lâm Bắc Phàm mới có thể dốc hết sức chuẩn bị cho khoa cử, giành được vinh quang ngày hôm nay.

“Giúp ta bê hai rương này về!” Lâm Bắc Phàm vung tay.

“Rõ, thưa thiếu gia!” Đại Lực bê hai rương về nhà với vẻ mặt không thay đổi.

Đến tối, Lâm Bắc Phàm mới xử lý xong chuyện xét nhà và trở về nhà mình.

Sau khi ăn một bữa tối đơn giản, hắn lập tức khóa mình và hai rương to trong phòng, nôn nóng nói trong lòng: “Hệ thống, lập tức kết toán cho ta!”

[Ting! Ký chủ đã tham ô vàng bạc châu báu trị giá hai trăm vạn lượng, con số rất lớn, phần thưởng là dung hợp với tiêu bản tử Đại Lý Trấn Nam Vương (hậu kỳ)!]

Một luồng sức mạnh khủng khiếp chui vào trong cơ thể của Lâm Bắc Phàm.

Hắn biết đây chính là nội lực thuộc về thế tử!

Đối phương tu luyện “Bắc Minh Thần Công” đã hút nội lực của mấy chục người nên vô cùng hùng hậu!

Chỉ mất một lúc như vậy đã lấp đầy Lâm Bắc Phàm!

Nhưng đây vẫn chưa phải kết thúc!

Sau đó, một đống ký ức khổng lồ chảy vào trong cơ thể hắn.

“Bắc Minh Thần Công” “Lăng Ba Vi Bộ” “Lục Mạch Thần Kiếm…”

Võ công và kinh nghiệm tu luyện của thế tử đều đổ hết vào trong đầu hắn.

Lâm Bắc Phàm không kìm lòng được ngồi trên giường điên cuồng hấp thụ nguồn nội lực và ký ức này.

Mà lúc này, sâu trong hoàng cung, một Cẩm Y Vệ đang báo cáo tình hình với nữ đế.

Nếu Lâm Bắc Phàm ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc vì đối phương đang báo cáo tình hình hắn tham ô. Hơn nữa tham ô thế nào, tham ô bao nhiêu đều nói rất rõ ràng.

Sau khi nữ đế nghe xong đột nhiên nổi giận, vỗ bàn đứng dậy: “Hay cho tên Lâm Bắc Phàm này! Vừa mới đỗ trạng nguyên, mông còn chưa ngồi nóng đã tham ô hai trăm vạn lượng, ngươi đã cô phục sự tín nhiệm của trẫm đối với ngươi!”

“Bệ hạ bớt giận!” Cẩm Y Vệ quỳ trên mặt đất sợ run lẩy bẩy, không dám ngẩng đầu.

Nữ đế thở hổn hển đi qua đi lại, càng nghĩ càng tức, đồng thời còn vô cùng đau lòng.

Lâm Bắc Phàm này chính là người mà nàng vô cùng coi trọng!

Đối phương có gia thế trong sạch, cũng không phải con cháu thế gia, đồng thời lại vô cùng có tài học, cho nên nàng mới bất chấp sự phản đối, cất nhắc hắn lên làm trạng nguyên là để mình sử dụng.

Kết quả vừa mới thử một lần đã không chống đỡ được rồi!

Khoản tiền tham ô hai trăm hai mươi vạn lượng này, hắn lại cuỗm mất hai trăm vạn để lại số lẻ cho nàng!

Đây là ăn xin à!

Cả đời này của nàng chưa từng thấy tên nào lòng tham không đáy như vậy!

Không giết hắn thì không đủ để dẹp yên cơn giận!

Nàng nhìn Cẩm Y Vệ vô tội trước mắt, mất kiên nhẫn phất tay: “Ngươi lui xuống trước đi!”

“Rõ, thưa bệ hạ!” Cẩm Y Vệ đi như chạy ra ngoài.

Nữ đế thở hắt một hơi, đôi mắt vẫn tràn đầy sự giận dữ như cũ, ngồi phịch xuống hoàng ỷ.

Qua một lúc lâu, nàng mới khẽ gọi một tiếng: “Thanh Hoàn tỷ tỷ!”

Trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một bóng trắng với dáng người thướt tha.

“Bệ hạ có gì căn dặn!”

Nữ đế tức anh ách đáp: “Thanh Hoàn tỷ tỷ, vừa rồi ngươi cũng nghe rồi đó! Tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm còn chưa nhậm chức đã nuốt hai trăm vạn lượng, hắn không thông qua thử thách của trẫm! Nếu cứ mặc kệ hắn, tương lai chắc chắn lại là một tên tham quan hại nước hại dân!”

“Bệ hạ dự định làm thế nào?” Bóng trắng trước mặt nói với vẻ mặt bình tĩnh.

“Ngươi giúp ta đi xem thử, nếu đúng là thật vậy ngươi hãy lấy lại toàn bộ số tiền hắn đã tham ô về cho ta! Về phần hắn…”

“Vẫn giống như trước đây, giết sao?”

Nữ đế nghĩ đến gương mặt trẻ tuổi, tinh thần phấn chấn của Lâm Bắc Phàm là lại không đành lòng: “Không, nhân tài hiếm có, hắn vẫn còn trẻ, có thể chỉ là nhất thời mê hoặc tâm trí, đi nhầm đường mà thôi! Cho nên cứ cho hắn một bài học trước đã! Nếu sau này u mê mãi không chịu tỉnh ngộ lại giết hắn cũng chưa muộn!”

“Rõ, thưa bệ hạ!”

Cái bóng trắng trước mặt dần dần biến mất.

Không lâu sau, bóng trắng này tới viện tử của Lâm Bắc Phàm một cách im hơi lặng tiếng, xuyên qua ánh đèn yếu ớt nhìn thấy Lâm Bắc Phàm đang ở trong phòng.

“Hửm! Lâm Bắc Phàm này biết võ công?”

Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã hấp thụ xong thực lực của thế tử, cảm thấy vô cùng hài lòng.

“Bây giờ mình chắc hẳn cũng được tính là võ giả Thất phẩm đỉnh cao rồi, cuối cùng cũng có chút sức tự bảo vệ mình!”

Thế giới này là một cao võ thế giới, có một phần mười số người đều tu luyện võ nghệ.

Võ giả từ cao đến thấp chia thành Cửu phẩm, Nhất phẩm mạnh nhất và Cửu phẩm thấp nhấp!

Trong đó, từ Nhất phẩm đến Tam phẩm gọi là Tông Sư, thực lực vô cùng mạnh mẽ, một mình có thể địch lại thiên quân vạn mã, là võ giả đứng trên đỉnh kim tự tháp, hiếm hoi nhất.

Cho dù là quan lớn triều đình nhìn thấy cũng phải tiếp đón tử tế.

Nếu trở thành Đại Tông Sư Nhất phẩm tối cao, vậy ngay cả hoàng đế cũng phải đối đãi trịnh trọng!

Từ Tứ phẩm đến Lục phẩm là cường giả Tiên Thiên, kinh mạch toàn thân thông xuốt, không nhiễm bụi trần, có thể hấp thụ linh khí thiên địa để bổ sung chân khí trong cơ thể bất cứ lúc nào, chân khí hùng hậu có thể phóng ra ngoài, một địch trăm, lực sát thương kinh người!

Loại cường giả này cũng vô cùng ít ỏi, thường đều là chưởng môn và trưởng lão các phái.

Nếu phục vụ triều đình vậy ít nhất có thể được phong là quan lục phẩm.

Cho dù là tân khoa trạng nguyên đã đánh bại mấy nghìn sĩ tử như hắn mới đầu cũng là lên từ quan lục phẩm.