Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Một khắc sau, Từ Phàm khoát tay khống chế bọ ngựa đá.

 

Vương Vũ Luân người đầy vết thương xấu hổ đứng bên cạnh Từ Phàm.

 

Trời đất lại biến đổi lần nữa, hai người trở về thể giới ban đầu.

 

Vương Vũ Luân ngạc nhiên nhìn thân thể mình, lấy làm kỳ nói: “Từ đại ca, có phải là Mê Hồn thuật của ngươi đã ngộ đến đỉnh cấp rồi không.”

 

Trong thế giới Từ Phàm tạo ra, mỗi một nơi hắn bị thương đều khiến hắn cảm thấy chân thực vô cùng, thế giới đó vừa biến mắt, cảnh tượng vừa rồi giống như là mộng cảnh.

 

“Tạm thời không nói đến cái này, nói đến sai lầm khi chiến đấu của ngươi đã.”

 

Từ Phàm phất tay, một màn sáng xuất hiện, phía trên hiển thị cảnh tượng chiến đầu vừa rồi của Vương Vũ Luân.

 

“Nói thế nào nhỉ, trận chiến đấu vừa rồi ngươi gần như không khống chế được toàn cục, chỉ là bị động chịu đánh thôi.”

 

“Cho ngươi một lời khuyên, sau này nếu như đơn độc một mình gặp phải loại yêu thú này, vậy thì nhanh chóng chạy đi.” Từ Phàm nói.

 

“Được rồi, chúng ra nói về chỗ đầu tiên ngươi cần phải cải thiện.”

 

Cảnh tượng dừng lại đến chỗ Vương Vũ Luân bắn ra Hỏa Mâu thuật đầu tiên.

 

“Thực ra khả năng dự phán thuật pháp của ngươi không có vấn đề gì lớn, dựa theo tốc độ ban đầu của bọ ngựa đá chắc chắn sẽ bắn trúng.”

 

“Nhưng yêu thú này cũng có linh trí, cho nên khi chiến đấu ngươi còn cần có một khái niệm, chính là một thuật pháp nhất định phải phong bế tất cả điểm di chuyển của kẻ địch đối diện.”

 

Từ Phàm nói đến đây, màn hình bắt đầu thay đổi, chỉ thấy phương hướng thi pháp của Vương Vũ Luân trong màn hình đã điều chỉnh một chút, Vương Vũ Luân đang quan sát ở bên cạnh lập tức ngây dại.

 

“Góc độ của Hỏa Mâu thuật này.” Trong nhất thời trong đôi mắt nhìn về phía màn hình của Vương Vũ Luân trong nháy mắt trở nên hừng hực.

 

“Nếu như ngươi điều chỉnh góc độ thi pháp đến trình độ này, con bọ ngựa đá đó sẽ không thể tránh được thanh hoả mâu này nữa.” Từ Phàm tiếp tục nói.

 

Cảnh tượng trong màn hình tiếp tục phát ra, Vương Vũ Luân nghiêm túc quan sát, hắn biết, loại cơ hội học tập này không nhiều lắm.

 

Màn hình lại điều chỉnh đến chỗ thuật pháp lần thứ năm của Vương Vũ Luân, cảnh tượng đã dừng lại.

 

“Ở chỗ này tâm thái chiến đấu của ngươi đã bắt đầu thay đổi, di chuyển và thi pháp bắt đầu trở nên không để tâm nữa.”

 

“Những cái này tạm thời không nói, yêu thú rõ ràng đã tránh thuật pháp của ngươi tới bốn lần, ngay cả thói quen di chuyển của yêu thú ngươi vậy mà cũng không quan sát một chút nào.”

 

Từ Phàm nói xong hai ngón tay biến thành kiếm, chỉ về phía ấn đường của Vương Vũ Luân.

 

Vương Vũ Luân theo thói quen né sang phải, kết quả đã bị Từ Phàm chỉ vào chỗ ấn đường.

 

Sau khi thu tay chỉ vào chỗ ấn đường của Vương Vũ Luân, lại ở trước mặt Vương Vũ Luân chỉ về phía ấn đường một lần nữa.

 

Lại trúng mục tiêu lần nữa.

 

“Nhìn thấy chưa, mỗi một người đều có thói quen của mình, vị trí di chuyển cũng vậy.”

 

“Khi ngươi phán đoán không được, chỉ có thể căn cứ thói quen di chuyển của kẻ địch để công kích hắn.”

 

Sau khi Từ Phàm nói xong, phất tay làm màn hình hình thành từ Quang Ảnh thuật tản đi.

 

“Từ đại ca, vậy thì toi rồi, ta cảm thấy ta vẫn còn rất nhiều thiếu sót, ngươi lại giảng một chút đi.” Vương Vũ Luân vội vàng nói, dù sao loại cơ hội này không nhiều.

 

“Thứ này không phải là ta nói thì ngươi sẽ biết được.”

 

“Cứ như vậy trước đã, đợi sau này ngươi hiểu ra những thứ này rồi lại nói sau.” Từ Phàm thản nhiên nói, dáng vẻ cao thâm khó lường, trong lòng lại vô cùng đắc ý.

 

“Sau này không có chuyện gì, có thể đến đây huấn luyên.” Từ Phàm tiếp tục nói.

 

“Vậy thì cảm ơn Từ đại ca rồi.” Vương Vũ Luân vui vẻ nói, ở trong mắt hắn, đến đây học tập chính là con đường tươi sáng để hắn bước vào Giáp Tự đường sau này.

 

Sau khi Từ Phàm nói xong, lại ngồi phịch ở trên ghế dựa.

 

“Nói chút chuyện về chiếc thuyền lớn kia đi.” Từ Phàm cảm thấy hứng thú nói.

 

Vương Vũ Luân cũng học Từ Phàm ngồi phịch ở trên ghế dựa.

 

“Chiếc thuyền lớn kia gọi là Phù Thiên chu, là năm nghìn năm trước, Thái thượng đại trưởng lão của tông môn chúng ta mang theo tất cả gia sản của tông môn đi đến đại lục trung tâm, tìm Thiên Khí tông nhờ luyện chế đấy.”

 

“Vì một chiếc Phù Thiên chu này, lúc đó tông môn trọn năm mươi năm không thu nhận đệ tử mới, trên dưới toàn tông đều tiết kiệm ăn tiêu.”

 

“Những đệ tử lúc đó không thể nhìn thấy linh thạch, nhìn thấy linh thạch thì sẽ đỏ mắt.”

 

“Mãi cho đến khi Phù Thiên chu được luyện chế hoàn thành, tông môn mới coi như là trở mình, sau này mới xem như là thăng cấp môn phái hàng đầu.”

 

“Lúc đó tại sao nhất thiết phải mua cái thứ này, có tác dụng gì, để chiến đấu, hay là tìm kiếm tài nguyên.” Từ Phàm nghi hoặc nói, việc này khiến hắn nghĩ đến chuyện nước nhỏ bé toàn lực tạo hàng không mẫu hạm kiếp trước.

 

“Đương nhiên là tìm kiếm tài nguyên, Phi Vũ giới chúng ta có một nửa khu vực đều là hải vực, gọi chung là biển Vô Tận, nghe nói là vô biên vô tận, tài nguyên cũng phong phú hơn những nơi khác rất nhiều.”

 

“Mấu chốt nhất là, chỗ sâu trong biển Vô Tận có rất nhiều tài nguyên đại lục chúng ta không có.”

 

“Mà nguy hiểm của nơi sâu trong biển Vô Tận, sợ rằng là đại năng Độ Kiếp cũng không dám một mình tiến đến.” Vương Vũ Luân nói.

 

“Cho nên nói muốn đi đến biển Vô Tận tìm kiếm tài nguyên nhất đinh phải có loại Phù Thiên chu này.” Từ Phàm nói.

 

“Đúng, loại Phù Thiên chu này mới có thể ngăn cản được lượng lớn tiến công của yêu thú Đại Thừa kỳ.”

 

“Nghe nói nơi sâu trong biển Vô Tận toàn là loại yêu thú khổng lồ trên Luyện Hư kỳ kia.”

 

“Bằng không tiền bối Nguyên Anh kỳ trở lên trong Thiên Khuyết môn của chúng ta, chỉ dựa vào tài nguyên trên đại lục của tông môn, sớm đã không thể duy trì tiếp được rồi.”

 

“Đây chỉ là thứ nhất, quan trọng nhất là, Phù Thiên chu không chỉ có thể đi đến biển Vô Tận, hình như cũng có thể đi đến vực Cực Không đó.”

 

“Vực Cực Không?”

 

Vương Vũ Luân chỉ về phía bầu trời, tỏ vẻ chính là chỗ cực cao trên bầu trời.

 

“Mẹ nó đó không phải là vũ trụ sao.” Từ Phàm thầm nghĩ.

 

“Có điều vực Cực Không chỉ có loại tông môn đỉnh cấp mới dám đi, chúng ta cũng chỉ là lăn lộn ở nơi sâu trong biển Vô Tận thôi.”

 

Cùng với lời kể của Vương Vũ Luân, Từ Phàm đã từ từ hiểu được tính quan trọng của chiếc Phù Thiên chu này.

 

Dựa theo cách nói của kiếp trước, thứ này chính là một vũ khí nguyên tử, tức đại biểu cho địa vị, còn là tượng trưng của thực lực.

 

“Vũ Luân, có cách gì có thể đi lên Phù Thiên chu xem thử không.” Từ Phàm hỏi.

 

“Ặc, bình thường có thể vào Phù Thiên chu chia thành bốn phần.”

 

“Một là tu sĩ chủ tu thuật pháp thăm dò, chủ yếu phụ trách điều khiển Phù Thiên chu.”

 

“Hai là nhân viên chiến đấu của Chiến đường, bình thường đều là tiền bối của Giáp Tự đường.”

 

“Ba là Luyện Đan sư và Luyện Khí sư, phụ trách gia công nguyên liệu ban đầu.”

 

“Bốn chính là đại năng Luyện Khí kỳ trở lên trấn giữ trung tâm, bình thường đều là tu sĩ Hợp Thể.”

 

“Từ đại ca muốn đi, rất đơn giản, chỉ cần tham gia phân đường Giáp Tự của Chiến đường, sau khi đến Kim Đan kỳ là sẽ có thể tiến vào.”

 

“Về phần những cách khác, phải là Luyện Khí sư và Luyện Đan sư cấp ba trở lên.”

 

Nghe đến đây, Từ Phàm thất vọng nói: “Còn phải đến Kim Đan kỳ, vậy thì thôi đi.”

 

Đến Kim Đan kỳ còn phải sống an ổn đến sau hai trăm năm mươi tuổi, nghĩ thôi đã rất bi thương.

 

“Ồ, vậy thì thôi đi, cảm giác tò mò của ta đã đủ rồi, đi hay không đều như nhau.” Từ Phàm chậm rãi nói.

 

“Từ đại ca, thật sự không đi Chiến đường sao.”

 

“Không đi, đánh đánh giết giết không có ý nghĩa gì, có điều ta ngược lại cảm thấy rất hứng thú với làm sao luyện chế Phù Thiên chu này, qua một thời gian nữa đợi ta gom góp đủ linh thạch rồi, ta sẽ đi học tập Luyện Khí.” Từ Phàm nói, hiện tại hắn đột nhiên rất mong chờ khoảnh khắc học được Luyện Khí thuật đó.

 

“Luyện khí à, dựa vào xuất thân của Từ đại ca sợ rằng là không đủ đâu.” Vương Vũ Luân nhìn linh đạo trước cửa tiểu viện, chỉ dựa vào những linh đạo này, nhiều nhất đủ để giao học phí của một giáo trình luyện đan.

 

“Hà hà, cái này ngươi không cần quan tâm.” Từ Phàm cười nói, hiện tại hắn biết thiên phú của hắn là toàn diện.

 

“Được rồi, ta biết Từ đại ca là một thiên tài, sau này pháp bảo của Vũ Luân sẽ do Từ đại ca luyện chế rồi.”

 

“Ha ha, không dám không dám.”