Ta Trở Thành Truyền Thuyết Ở Hồng Kông (Dịch)

Chương 1. Dáng vẻ đẹp trai, cảm giác nhập vai lập tức đến rồi! 1

Chương sau

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đảo Hồng Kông, Cửu Long.

Trong một khu dân cư lâu năm, một chàng trai bưng hai chiếc bát lớn từ phòng bếp đi ra, tiện tay lật tờ báo trên bàn, nhìn thấy ngày tháng trên đó thì khóe miệng lập tức co rút.

Chàng trai đó tên là Liêu Văn Kiệt, hai đời làm người, một cái tên.

“A Kiệt, nấu gì mà thơm thế?”

“Mì ăn liền.”

“Không phải chứ, lại ăn mì à? Tài nấu nướng của cháu tốt như vậy, sao ngày nào chúng ta cũng phải ăn mì chứ?”

“Vì chú vừa nghèo vừa lười, cháu vừa lười vừa nghèo.”

“Nói cũng đúng!”

...

Trước khi xuyên không, Liêu Văn Kiệt là một nhà sưu tập các tác phẩm nghệ thuật thư pháp và hội họa, mua tác phẩm từ tay những nghệ thuật gia nghèo túng với giá thấp, sau đó lại bán cho những người có duyên với giá cả thích hợp.

(Xuyên không: xuyên qua thời gian và không gian.)

Kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, cũng chính là kế thừa cửa hàng mà cha hắn để lại, cuộc sống cũng gọi là thoải mái.

Làm việc của mình, vạn vật tùy duyên!

Khách hàng nếu cảm thấy bức thư pháp nào có giá trị thì không cần chờ Liêu Văn Kiệt nói nhiều đã trực tiếp hỏi thanh toán qua Wechat hay Alipay.

Nếu khách hàng không vừa ý, vậy thì cho dù Liêu Văn Kiệt có thổi phồng tác phẩm như thế nào đi nữa, nói tài năng của nhà nghệ thuật này không khác gì Van Gogh chuyển thế, ngàn vàng khó cầu thì cũng phí công.

(Van Gogh: Họa sĩ nổi tiếng người Hà Lan)

Không vừa ý chính là không vừa ý.

Không dám nói ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm, nhưng những tháng ngày đó thực sự rất thoải mái. Dù sao thì khách hàng của hắn cũng không thiếu tiền.

Sự nghiệp như vậy, tình yêu cũng không đến nỗi, mấy người bạn gái đều nghĩ mình là bạn gái duy nhất của Liêu Văn Kiệt.

Thế nên hắn không có lý do gì, cũng hoàn toàn không nghĩ đến chuyện xuyên không.

Bây giờ thì hay rồi, sinh viên hai mươi ba tuổi vừa mới ra trường, chỉ có hai bàn tay trắng.

Lập nghiệp?

Khó lắm, trước kia hắn có thể thoải mái như thế là vì được thừa kế sản nghiệp của cha mình. Bây giờ phải bắt đầu mọi thứ từ con số không, hắn thậm chí còn không biết phải bắt đầu sống như thế nào.

Lần xuyên không này ngoại trừ trẻ được ra mấy tuổi thì đúng là thua thiệt đủ đường.

Cũng may Liêu Văn Kiệt là người dễ dàng chấp nhận hiện thực, bởi vì tên vẫn không thay đổi, giá trị nhan sắc cũng ổn định.

Đẹp trai như những lần xuyên không trước đó.

Nói như thế này đi, bây giờ hắn nhìn Đức Hoa bên trái, Ngạn Tổ bên phải, Thiên Lạc phía trước, Đình Phong phía sau, Triều Vĩ phía trên, Quán Hy phía dưới, Thành Vũ trước mặt...

Cảm giác nhập vai lập tức đến rồi!

Sự bất an và căng thẳng khi xuyên không, sự mê man bối rối về con đường tương lai phía trước, tất cả lập tức tan biến, hắn lại cảm thấy tràn đầy hy vọng vào cuộc sống mới.

Không vì điều gì khác, chỉ vì giá trị nhan sắc như thế này đã giúp hắn dành chiến thắng ở vạch xuất phát.

Gạt đi những giọt nước mắt từ biệt kiếp trước và những cô bạn gái cũ, Liêu Văn Kiệt bắt đầu hướng tới tương lai, suy nghĩ xem đời này mình nên sống như thế nào để đặc sắc nhất.

Thực ra có đặc sắc hay không cũng không sao cả, bởi vì hắn là người rất đơn giản.

Một gian nhà tranh, một ly trà, một mẫu ruộng, một trăm triệu tiền tiết kiệm, yêu cầu không cao, cứ thế là sống được.

Phát triển tương lai cũng phải phù hợp với thực tế, ước mơ cũng phải nhìn vào hiện thực. Tất cả những hoài bão và dã tâm thoát khỏi cơ sở hiện thực đều là những mơ mộng hão huyền.

Lãng phí thời gian, chẳng khác nào tự sát mãn tính.

Bây giờ Liêu Văn Kiệt đang gặp một vấn đề, có thể là vừa mới xuyên không chưa kịp thích nghi nên cả người hắn lập tức nóng rần.

Sốt cao!

Mặc dù đầu óc chưa bị sốt hỏng nhưng những thứ trong đầu cũng bị nóng đến biến dạng.

Trong đống ký ức hỗn loạn, ngoại trừ đống kiến thức học được trong sách vở thì những thứ còn lại vô cùng mơ hồ. Bối cảnh xã hội hiện tại giống như một cuộn len rối tung rối mù.

Liêu Văn Kiệt suy nghĩ nửa ngày mới có được chút manh mối. Bây giờ hắn đang ở thời kỳ đầu thập niên 90 của Hồng Kông, thời đại hoàng kim.

Mặc dù tới chậm nhưng cũng không phải chuyến tàu cuối cùng, nếu cố gắng một chút thì tiền đồ không tồi.

Liêu Văn Kiệt biết rất rõ thời đại hoàng kim đại biểu cho cái gì, càng rõ ràng đầu thập niên 90 đại biểu cho cái gì. Các lão đại IT đều lập nghiệp từ thập niên này.

Hai ba mươi năm sau, làm gì cũng không bằng làm internet.

Chỉ cần hắn có thể kiếm được hũ vàng đầu tiên trong thời đại hoàng kim này. Sau đó dựa vào ôm đùi, dựa vào thời thế là có thể dễ dàng đạt đến đỉnh cao cuộc sống, trở thành người đàn ông đứng sau thành công.

(Hũ vàng đầu tiên: Số tiền đầu tiên kiếm được trong kinh doanh.)

Đúng lúc này, một bức thư đăng ký được gửi đến Liêu Văn Kiệt, từ Nghê Hồng.

Du học sinh trong lớp làm ở Nghê Hồng- một phú nhị đại tiêu chuẩn đã nhìn trúng đầu óc của Liêu Văn Kiệt nên muốn kéo hắn đến Nghê Hồng lập nghiệp, đến cả vé máy bay cũng đã chuẩn bị cho hắn.

(Phú nhị đại: Thế hệ giàu có đời thứ hai.)

Thật trùng hợp, ý tưởng của người phú nhị đại này và Liêu Văn Kiệt lại trùng khớp với nhau, cũng cảm thấy IT có tiềm năng.

Liêu Văn Kiệt sửa sang lại ký ức của mình, cảm thấy người bạn học phú nhị đại kia có tầm nhìn rất xa, sau đó lại nhanh chóng xé vé máy bay.

Đến Nghê Hồng làm IT, điên rồi à?

Chương sau