Ta Trở Thành Truyền Thuyết Ở Hồng Kông (Dịch)

Chương 10. Nghe nói cha quỳ trước mặt con thì con sẽ ngất xỉu 1

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lần thứ hai đến đồn cảnh sát, khi nhìn thấy các lão đại đang ngồi trong phòng người lật sách vở người gọi điện thoại, khóe mắt Liêu Văn Kiệt khẽ co rút, cảm khái thế giới này quả nhiên không thể dùng những từ ngữ bình thường để cân nhắc.

Châu Tinh Tinh phải làm bài kiểm tra lịch sử thì tuyệt vọng gọi điện cho Tào Đạt Hoa.

Tào Đạt Hoa chỉ biết nói bậy chứ không hiểu lịch sử, nhanh chóng quăng đề bài cho lão đại của mình- Ngài Hoàng. Ngài Hoàng hơn năm mươi tuổi làm gì hiểu được những câu hỏi này, vội vàng triệu tập các tinh anh trong sở đến.

Các tinh anh cũng đã nhiều năm không đụng tới sách giáo khoa, dùng phương thức tra án để giải bài này, mồ hôi nhễ nhại.

Đúng vào lúc nguy cấp, Châu Tinh Tinh nhớ tới cứu tinh Liêu Văn Kiệt, thế nên ngài Hoàng cũng nhanh chóng liên lạc với hắn.

Thế là Liêu Văn Kiệt đã bị đưa đến đồn cảnh sát.

“Một đám giá áo túi cơm, tôi còn cần các cậu làm gì nữa hả!”

Ngài Hoàng đuổi hết mọi người trong văn phòng ra ngoài, sau đó đưa điện thoại cho Liêu Văn Kiệt: “A Kiệt, giải quyết nó.”

Liêu Văn Kiệt: “...”

Có Liêu Văn Kiệt trợ giúp, Châu Tinh Tinh giống như bật chế độ hack, bài thi viết ra đáp án nhanh như chớp, vừa viết vừa đắc ý.

Bài tập về nhà cũng giải quyết được, bài kiểm tra cũng hoàn thành ngon ơ. Nếu cứ thế này thì từ nay về sau đừng ai mơ có thể bắt anh ta đứng phạt nữa.

Nhưng giáo viên lịch sử lại đi đến.

Sau đó, Châu Tinh Tinh bị bắt gian lận trong thời gian làm bài, tang chứng vật chứng đầy đủ, lập tức bị hẹn phụ huynh đến trường.

Liêu Văn Kiệt thấy điện thoại tự nhiên bị ngắt cũng không quan tâm, ngài Hoàng nói là làm, thật sự mời hắn uống trà.

Lúc gần đi, ngài Hoàng còn đưa cho Liêu Văn Kiệt một chiếc điện thoại, ý bảo từ này về sau có chuyện gì thì Châu Tinh Tinh có thể trực tiếp liên lạc với hắn.

Chuyện tốt này tất nhiên Liêu Văn Kiệt không từ chối, trang bị tới tay, nghỉ phép một tháng nguyên lương, Châu Tinh Tinh gian lận bị bắt, tam hỷ lâm môn. Tâm trạng của hắn hôm nay không tồi, về nhà nấu một bàn đồ ăn ngon, dự định ăn mừng với Tào Đạt Hoa.

Hắn vừa chuẩn bị xong xuôi thì Tào Đạt Hoa trở về.

“Chú Đạt, sao có một mình chú vậy, A Tinh đâu?”

“A Kiệt, tình huống có biến. Lát nữa sẽ có giáo viên đến gia đình chúng ta, đồng thời dạy kèm cho cảnh sát Chu. Từ giờ trở đi, chú chính là cha của cậu ta, cháu chú ý xưng hô một chút, đừng lỡ miệng.”

“Chuyện nhỏ, cho dù hai người có là cha con ruột thì cháu cũng không ngạc nhiên đâu.”

“Chú đẹp trai như thế này, làm sao có thể là cha của cậu ta chứ?” Tào Đạt Hoa lắc đầu, chưa rửa tay đã bắt đầu ăn cơm.

“Đừng khẳng định như vậy, nghe nói cha quỳ trước con trai thì con trai sẽ ngất xỉu, hay lát nữa chú thử một chút?”

“Sao lại phải thử, nếu không ngất thì chẳng phải cậu ta được lợi à?”

Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng bị đẩy ra, Châu Tinh Tinh khom lưng cúi đầu, nhường đường cho một cô gái xinh đẹp bước vào.

Hà Mẫn đeo một cặp kính nhã nhăn, vô cùng khí chất. Cô là giáo viên trường trung học Edinburgh, cũng là giáo viên phụ trách phụ đạo cho Châu Tinh Tinh.

Liêu Văn Kiệt nhìn một chút, vẫn là sự tương tự như vậy, thế nên hắn cũng chẳng lạ lẫm gì. Dù sao thì những người này đều có khuôn mẫu, giống như Châu Tinh Tinh tương tự Stephen Châu vậy.

“Anh Kiệt, đây là cô giáo Hà, sau này cô ấy sẽ thường xuyên đến đây dạy em học bù.”

Châu Tinh Tinh giới thiệu: “Cô giáo Hà, đây là anh họ của em, Liêu Văn Kiệt. Anh ấy... Ở tạm. Mấy ngày nữa sẽ dọn đi.”

Trong lúc nói chuyện, Châu Tinh Tinh nhìn thấy hai mắt Hà Mẫn tỏa sáng, chắc chắn đã bị mê hoặc bởi sắc đẹp của Liêu Văn Kiệt. Anh ta thấy thế thì vội vàng tiến lên lôi Liêu Văn Kiệt sang bên cạnh.

“Nào, chúng ta nói chuyện một chút.”

“Sao thế... Này, A Tinh, sao lực tay của cậu mạnh thế!”

“Bớt nói nhảm đi, tôi cảnh cáo cậu, cô giáo Hà là bạn gái của tôi, không cho phép cậu có ý đồ gì với cô ấy.”

“Không thể nào, cậu mới 18, cô giáo Hà nhìn qua không giống kiểu người muốn gặm cỏ non...”

Liêu Văn Kiệt lắc đầu liên tục: “Chuyện này tôi phải nói rõ ràng, nếu như cô ấy thực sự là loại người này, vậy thì cho dù là vì để cậu có thể học tốt hơn thì tôi sẽ cố gắng khuyên bảo cô ấy.

Chúng ta phải làm rõ chuyện này, tránh để sau này có những hiểu lầm không đáng có!”

“Đừng mà anh Kiệt!”

Châu Tinh Tinh lại bắt đầu khiếp sợ: “Anh Kiệt đẹp trai sáng láng, lại còn thông minh, cúi đầu là có thể nhặt được bạn gái, muốn lúc nào là có lúc đó. Em không giống anh, anh nhìn em xấu xí thế này, sau này nói không chừng còn không có cơ hội nữa.”

“Tự tin lên, cũng có phụ nữ thích người xấu.”

“Anh Kiệt, xin anh rủ lòng thương. Nhà họ Châu chín đời đơn truyền, không thể để đến đời em thì đoạn hậu được. Anh coi như làm việc thiện, hôm nào em sẽ giới thiệu mỹ nữ khác cho anh.”

“Có người khác thì cậu xử chứ làm gì đến phiên tôi?” Liêu Văn Kiệt lắc đầu không tin.

“Em thề, nếu như em không giới thiệu mỹ nữ khác cho anh thì em sẽ bị lở loét đỉnh đầu, lòng bàn chân chảy mủ, sét đánh giữa trời...”

Ầm ầm!!!

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng sấm nổ, Liêu Văn Kiệt và Châu Tinh Tinh nhìn nhau, bầu không khí vô cùng xấu hổ.

“...”

“...”