Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hà Mẫn thờ ơ, Châu Tinh Tinh nhiều lần vấp phải trắc trở, hỏi Liêu Văn Kiệt thì được cho biết đây chính là khảo nghiệm, chỉ cần tiếp tục mặt dày nhất định có công mài sắt có ngày nên kim.

Đồng thời, bởi vì vụ án không hề có tiến triển, ngài Hoàng giận dữ, lôi Châu Tinh Tinh ra mắng chửi một trận.

Nói đến cái này, thật ra manh mối vẫn luôn ở trong tay Tào Đạt Hoa, ông ấy vẫn rất giỏi nằm vùng, chỉ là bởi vì sợ chết, nên không dám nói cho Châu Tinh Tinh.

Trở lại chuyện chính, hôm nay Liêu Văn Kiệt tỉnh dậy, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, nhìn bên ngoài cửa sổ mặt trời đã lặn về phía tây, liền chuẩn bị ăn chút đồ ăn lấp bụng.

Vừa vào phòng khách, liền phát hiện hai gò má Châu Tinh Tinh ứ máu, Tào Đạt hoa đang bôi thuốc giúp anh ta.

"Chuyện gì thế này, sao A Tinh ngày nào cũng bị người ta đánh vậy?"

"Lần này không giống, đánh cậu ta chính là người mình." Vẻ mặt Châu Tinh Tinh buồn bực, Tào Đạt Hoa thay anh ta giải thích.

"Người mình?"

"Đúng vậy đó, hôm nay. . . . . ."

Dưới sự giải thích của Tào Đạt Hoa, Liêu Văn Kiệt đại khái hiểu được nguyên nhân.

Lúc tan học, Châu Tinh Tinh bị một đám đàn em côn đồ cầm dao đuổi giết ở trước cổng trường học, anh ta tài cao gan lớn hoàn toàn không sợ, chỉ tiếc vận may không tốt, đụng phải cảnh sát Hoàng tới đón Hà Mẫn tan tầm.

Nhóm đàn em côn đồ lập tức giải tán, Châu Tinh Tinh bị mang đi.

Cảnh sát Hoàng liếc mắt một cái liền nhận ra Châu Tinh Tinh, biết anh ta đào góc tường nhà mình, càng nghĩ càng giận, tìm một căn phòng định bụng nói chuyện với Châu Tinh Tinh một tiếng đồng hồ.

Hà Mẫn đúng lúc đuổi tới, để ngăn cản hành động thô bạo của bạn trai, vào lúc cô sắp tuôn ra thân phận nằm vùng của Châu Tinh Tinh, miệng đã bị chặn lại.

Thật khéo là, dùng cũng là miệng.

Bởi vì tình huống quá mức bảo vệ môi trường*, cảnh sát Hoàng bùng nổ, đánh Châu Tinh Tinh một cú trời giáng.

*Ý là bị cắm sừng trắng trợn

*Ý là bị cắm sừng trắng trợn

"Hạ miệng ngay trước mặt bạn trai của người ta, cậu ta không bị đập thì còn ai bị đập nữa?"

Liêu Văn Kiệt lắc đầu, tiếp tục hỏi: "Lúc đó A Mẫn có phản ứng gì?"

"Không phản ứng, chắc là bị dọa sợ rồi."

Châu Tinh Tinh thở dài một tiếng, lần này là hoàn toàn thất bại.

"Đồ ngốc, việc này thành rồi, cảnh sát Hoàng đã là quá khứ."

"What? Why?"

"Bị hôn ở ngay trước mặt bạn trai, A Mẫn không có cho anh một cái tát ngay tại chỗ, đã nói lên tất cả rồi."

"Anh Kiệt, anh không gạt tôi chứ?"

"Lừa anh có kẹo ăn à!" Liêu Văn Kiệt tức giận nói.

Châu Tinh Tinh bị cảnh sát Hoàng đánh thê thảm, nhưng vết thương trên mặt anh ta lại có nguyên nhân khác, bởi vì lúc cảnh sát Hoàng đánh anh ta, toàn bộ quá trình anh ta đều bảo vệ gương mặt đẹp trai của mình.

Lúc này thảm như vậy, là bởi vì một vị cảnh sát Hoàng khác cũng ra tay.

Lão Đại, ngài Hoàng!

Ông ta để cho Châu Tinh Tinh đi điều tra án, kết quả Châu Tinh Tinh đi tán gái.

Còn đào góc tưởng của người một nhà, không thể nhịn được nữa liền dứt khoát không nhịn nữa, trực tiếp xuất ra Thiết Sa Chưởng và Đoạt Mệnh Tiễn Đao Cước tu luyện nhiều năm.

Châu Tinh Tinh được xưng sát thủ số 1 của đội Phi Hổ, ở trước mặt ông ta lại giống như con nít, một chút lực chống đỡ cũng không có.

Một khắc kia Châu Tinh Tinh mới biết được, lão Đại nhà mình thật sự là cao thủ.

Sau khi đánh xong, ngài Hoàng hạn lệnh trong vòng 3 ngày phải phá án, nếu không sẽ cho Châu Tinh Tinh cuốn xéo.

Áp lực nặng như núi, Châu Tinh Tinh buồn bực muốn chết, anh ta hoài nghi vụ án có liên quan đến Đại Phi, nhưng mà trên tay lại không có chứng cớ, ngay cả manh mối đáng tin cũng không có.

"Chú Đạt, đêm nay chuẩn bị một chút, chúng ta dùng kế điệu hổ ly sơn, sau đó xâm nhập hang hổ, đi hang ổ Đại Phi tìm manh mối."

"Không phải chứ, ngài Châu, tôi vẫn còn trẻ lắm nha!"

Tào Đạt Hoa nghe vậy mặt đều đen, đây chính là nguyên nhân ông ấy vẫn không dám lộ ra tình báo, Châu Tinh Tinh đầu sắt không sợ chết, nhưng mà ông còn chưa có sống đủ đâu!

"Ít nói nhảm, ý tôi đã quyết, liền định như vậy đi."

"Đừng mà. . . . . ."

Thấy không còn đường sống, Tào Đạt Hoa ấp úng, lúc này mới nói ra một manh mối lớn nhất, chỗ Đại Phi giấu súng.

"Chú biết từ khi nào?"

Châu Tinh Tinh trừng lớn mắt, suýt nữa thì nghẹn một hơi tức chết tại chỗ.

"Từ sớm. . . . . . Không phải, hôm qua tôi mới biết, không có cơ hội nói mà thôi." Tào Đạt Hoa bảo vệ chỗ quan trọng, kéo dài khoảng cách, lui ra 3 mét.

"Chú chú chú. . . . . . Quên đi, đêm nay chúng ta hành động."

Châu Tinh Tinh hừ lạnh một tiếng, lười vạch trần lời nói dối, túm lấy Tào Đạt Hoa đang khóc tang, bảo ông ấy có di ngôn gì thì nhanh chóng nói với Liêu Văn Kiệt, miễn cho chết không nhắm mắt.

"Hai vị, manh mối có rồi, không cần thiết phải đơn độc mạo hiểm."

Liêu Văn Kiệt nãy giờ vẫn không nói chuyện mở miệng nói: "Nói chuyện này cho ngài Hoàng, ông ấy nhất định sẽ phái người tới giúp các anh, dù sao việc này ông ấy là người sốt ruột nhất."

Hắn nhớ rất rõ, lúc Châu Tinh Tinh và Tào Đạt Hoa lẻn vào hang ổ Đại Phi, tìm được súng rồi, nhưng kết quả Tào Đạt Hoa lại làm mất, chỉ để lại một icon ‘tôi còn chưa lên xe’.