Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Hử, chú Đạt, sao chỉ có mình chú trở lại, hai người kia đâu?"

"Binh chia hai đường, lão Đại để cho chú và cháu cùng nhau hành động, nhìn thấy bọn họ lái xe lao tới, chúng ta liền chạy về hướng ngược lại."

Tào Đạt Hoa ngồi bên ghế phó lái, dường như nhớ ra cái gì đó, vội vàng cài dây an toàn cho mình.

"Đây không gọi là hành động, mà là trốn chạy mới đúng."

Liêu Văn Kiệt yên lặng tán thưởng kế hoạch binh chia hai đường này, để cho hắn hỗ trợ thì không thành vấn đề, nhưng mà liều mạng thì xin miễn thứ cho kẻ bất tài.

Rầm!!

Trong bãi đỗ xe u ám, một chiếc xe tải lao nhanh ra, đụng gãy thanh chắn, gào thét phóng về phía cuối đại lộ.

Đàn em của Đại Phi uống say đến mức không còn biết gì, phát hiện xe tải bị trộm thì toát ra một thân mồ hôi lạnh, nhưng giờ phút này trời đã tối muộn, chỉ có thể xếp thành một hàng nhìn theo xe tải rời đi.

Nhưng cũng không phải toàn bộ đều như vậy, bọn họ lăn người một cái, giơ súng lục lên nhắm về phía chiếc xe đang lao đi bắn hai phát súng.

Làm chút gì đó, vẫn tốt hơn so với việc không làm gì cả.

"Đùa à, cũng không phải là đang đóng phim, thật sự cho rằng mình là Thần Thương Thủ* sao."

*Tay súng thiện xạ

*Tay súng thiện xạ

Trong xe, Tào Đạt Hoa cười nhạt: "A Kiệt, có dám đánh cuộc không, nếu bọn họ có thể bắn trúng, chú lập tức. . . . . ."

Oành!

Một tiếng nổ vang, lốp sau của xe tải xẹp lép, toàn bộ bánh xe trực tiếp bay ra ngoài.

Xe tải vẫn lao đi với tốc độ cao, lắc lư lảo đảo lao thẳng vào lùm cây ven đường, rầm một tiếng, lật ngửa.

"ĐM, mẹ nó vậy mà cũng đúng?" x2

Nhìn thấy kỹ thuật bắn súng thần sầu của người kia, Liêu Văn Kiệt và Tào Đạt Hoa đồng thời nói ra, hai người hai mặt nhìn nhau, bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ.

"A Kiệt, cháu nhìn chú như vậy làm gì?"

"Mau lên đi, chú là cảnh sát."

"Nhưng chú chỉ có một khẩu 38, đi ra ngoài chính là chịu chết đó!"

Đầu Tào Đạt Hoa lắc như trống bỏi, khẩu súng yêu quý của ông có tầm bắn ba mươi mét, chỉ có 6 viên đạn, đối diện có bảy tám khẩu súng, sao ông có thể liều mạng được chứ.

"Trong cốp xe còn có một khẩu M4, ngài Hoàng và A Tinh đang đợi chú trợ giúp, đừng do dự."

Liêu Văn Kiệt giơ ngón tay cái lên ý bảo Tào Đạt Hoa đừng hoảng loạn, sự việc cấp bách, hoảng cũng vô dụng.

"Không phải đâu, nhất định là cháu nhìn lầm rồi, đây chẳng qua chỉ là một cái bật lửa."

"Không được thì để cháu!"

Liêu Văn Kiệt nhìn về phía xa, chỉ thấy dưới ánh đèn đường, đám đàn em trong bãi đỗ xe mừng rỡ, đều cầm súng lục nhắm về phía lùm cây.

Hắn nhanh chóng xuống xe, lấy khẩu M4 từ trong cốp xe ra, sắc mặt vô cùng căng thẳng.

"Chú Đạt, cây súng này dùng như thế nào?"

". . . . . ."

. . . . . .

Bên phía xe tải, Châu Tinh Tinh và ngài Hoàng lồm cồm bò ra khỏi ghế lái, đã đi được 99 bước rồi, không ngờ đến bước cuối cùng lại thất bại.

"A Tinh, cậu lái xe thế nào vậy, có mắt không hả?"

"Lão Đại, là ngài lái xe mà!"

"Cậu còn nói, nói nữa tôi tát chết cậu."

Ngài Hoàng tức giận phun một câu, đáng đời Châu Tinh Tinh không thăng chức được, một chút mắt nhìn cũng không có.

Ông ta nằm ngã vào bụi cỏ, thấy bóng người từ phía xa chạy tới liền xả một băng đạn xuống, chỉ nghe một trận tiếng súng vang dội, đám người kia đều nằm xuống mặt đất.

Không bắn trúng một người nào cả!

Hết cách rồi, sắc trời quá mờ.

Buổi tối trời nhiều mây, gần đó lại không có nhà nào, chỉ trông vào mấy ngọn đèn đường chiếu sáng, còn có một số không sáng.

Pằng! Pằng! Pằng! Pằng ————

Bên này ngài Hoàng nổ súng, đối diện cũng không cam yếu thế, bọn họ không có súng tự động, nhưng thắng ở nhiều người, mỗi người một khẩu súng lục, mượn bóng đêm che dấu nên cũng không sợ.

Châu Tinh Tinh gia nhập chiến đấu, cùng với ngài Hoàng tạo thành mạng lưới hỏa lực, lần lượt bắn tỉa.

Nhìn thì chuyên nghiệp, nhưng trên thực tế hai bên đều sử dụng kỹ thuật bắn súng hên xui, việc bắn trúng chỉ là do may mắn.

Thật ra chiến trường chính là như thế, một băng đạn bắn ngã một mảng đều là gạt người, không ai sẽ ngu ngốc mà đứng tại chỗ làm cọc gỗ.

Đám đàn em càng lúc càng tiến lại gần, bởi vì nguyên nhân khoảng cách, độ chính xác của ngài Hoàng và Châu Tinh Tinh càng lúc càng tăng lên, trước áp lực của cái chết, đám đàn em duy trì ở một khoảng cách nhất định, tiếp tục ngoan cố chống lại.

Không phải không sợ chết, mà là rất sợ chết, nếu đêm nay làm loạn, không cần cảnh sát ra tay, Đại Phi sẽ là người thứ nhất giết chết bọn họ.

Sau năm phút chiến đấu kịch liệt, Châu Tinh Tinh và ngài Hoàng rơi vào tình cảnh túng quẫn do đạn dược không đủ, mắt thấy vòng vây phía đối diện dần hình thành, áp lực chợt tăng lên.

Pằng! Pằng! Pằng! Pằng ————

Tiếng súng nổ vang, Tào Đạt Hoa ôm M4 đánh bọc sườn, nhìn một loạt mông trước mặt, không chút do dự bóp cò.

Đám đàn em không nghĩ tới phía sau còn có người, sợ tới mức hồn vía lên mây, vội vàng hốt hoảng chạy trốn, ngài Hoàng và Châu Tinh Tinh đứng lên chui ra lại.

Dưới sự áp chế của hỏa lực, lại bị bao vây, đám đàn em này cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, đều bỏ súng trong tay xuống lựa chọn đầu hàng.

Đến khi chiến đấu chấm dứt, Châu Tinh Tinh xua mấy phạm nhân vào xe tải nhốt lại, lúc này Liêu Văn Kiệt mới cầm khẩu 38 của Tào Đạt Hoa đi ra khỏi góc.

Thành thật mà nói, hắn sợ chết.