Ta Trở Thành Truyền Thuyết Ở Hồng Kông (Dịch)

Chương 3. Đừng thấy việc thiện nhỏ mà không làm, đừng thấy việc ác nhỏ mà làm 1

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“A Kiệt, lại đọc báo à?”

“Vâng.”

“Tin tức bát quái hay là chuyện thời sự?”

“Cả hai.”

“Hôm nay lại có tin gì mới thế?”

“Hoa Hồng Đen bốn mươi năm trước tái xuất giang hồ, bà cụ ngoài sáu mươi tuổi mà thân thủ vẫn vô cùng nhanh nhẹn... “Thực thần” Stephen Châu (Châu Tinh Trì) mở lại chi nhánh, hệ thống chuỗi nhà hàng Đường Triều trải rộng khắp toàn Hong Kong... Tòa nhà bị nghi có ma ám, những người thuê nhà vội vã dọn đi...”

“Toàn là những tin tức nhàm chán, đây là mánh lới để đánh lừa thị giác mọi người thôi, không có ý nghĩa, không có ý nghĩa.”

Tào Đạt Hoa lắc đầu thở dài, sau đó đột nhiên chuyển sang chuyện khác: “A Kiệt, thông báo tuyển dụng đâu, có công việc nào phù hợp với cháu không?”

Nhìn cháu trai cả của mình cả tháng không bước chân ra khỏi nhà, suốt ngày khóa mình trong phòng thể này, Tào Đạt Hoa hơi hoảng hốt. Rõ ràng là một người trẻ tuổi, không thể cứ lãng phí thời gian như vậy được.

“Chuyện công việc cháu cũng đã có dự định rồi, ngày mai cháu sẽ đi phỏng vấn, trước tiên cứ đi làm một số việc kiếm tiền sinh hoạt đã.”

“Ừ, làm việc gì cũng phải làm đến nơi đến chốn!”

“Vâng, chú Đạt, chú bảo cháu đã đủ đẹp trai chưa?”

“Đủ, dĩ nhiên là đủ!”

Tào Đạt Hoa gật đầu: “Nói thật, hồi chú còn trẻ cũng đẹp trai như cháu vậy, bây giờ đỡ hơn rồi.”

“...”

“Sao thế, không tin chú à?’

“Tin tin tin, không thu phí thì việc gì phải không tin cơ chứ?”

Liêu Văn Kiệt sờ sờ gương mặt đẹp trai của mình: “Chú Đạt, chú bảo nếu cháu đi đóng phim thì có thể trở thành minh tinh không?”

“Cái gì?”

“Đóng phim!”

Liêu Văn Kiệt thành thật nói: “Cháu đẹp trai như thế này, nếu không đi đóng phim thì quả là đáng tiếc.”

Mặc dù thế giới quan nơi này không giống bình thường, nhưng trai đẹp chỗ nào cũng nổi tiếng. Hắn quyết định dấn thân vào lĩnh vực điện ảnh, phát triển thiên phú của mình.

Nhan sắc trời cho, không dùng thì phí!

“A Kiệt, cháu nghĩ đơn giản quá rồi. Cũng giống như dòng nước sâu vậy, nhìn bên ngoài thì trong trẻo xinh xắn, nhưng thực chất lại chứa đầy bụi bẩn, nếu cháu cứ cứng đầu lao vào thì kiểu gì cũng sẽ bị thiệt thòi.”

Tào Đạt Hoa khuyên nhủ: “Cháu không có tiền, cũng không có các mối quan hệ, đẹp trai sẽ trở thành sai lầm của cháu. Đến lúc đó, một tờ hợp đồng có thể giết chết cháu đấy!”

“Đạo lý này cháu hiểu, đây chỉ là dự kiến, nếu như không được thì cháu mới suy nghĩ đến bước này.”

Liêu Văn Kiệt thở dài, đừng nghĩ hắn đến từ thời đại bùng nổ thông tin, trong đầu nhét cả đống đồ vật, chẳng hạn như kịch bản lời bài hát gì đó.

Có quỷ mới biết mấy cái lời bài hát hoặc là kịch bản này có bị viết ra hay không, nhất là kịch bản. Lỡ như kịch bản mà hắn viết có nội xung xung đột với hiện thực thì phải làm sao?

Nếu là những xung đột bình thường thì không nói làm gì, nhưng nhỡ dính đến hai giới trắng đen, bị người ta chú ý thì chẳng khác nào tự chuốc họa vào thân, ôm tảng đá đập vào chân mình.

Nghĩ đến điều này, hắn liếc mắt nhìn một giao diện hệ thống mà chỉ mình hắn có thể nhìn thấy.

[Ký chủ: Liêu Văn Kiệt]

[Công đức: Thiện]

[Khí: ]

[Tịnh thiên địa thần chú (Chém yêu trói tà, Độ quỷ vạn thiên, Ma vương thúc thủ, Thị vệ ngã hiên)]

[Thuật: ]

[“Chân ngôn cửu tự” (Tổng cộng chín chữ, thường dùng làm mật chú, không thể bác bỏ)]

[Tài: 100]

[Đánh giá: Phàm thai nhục thể]

Hệ thống là do Liêu Văn Kiệt tự mang đến, xuyên không cũng là nguyên nhân từ nó. Hơn nữa, cũng không loại trừ khả năng cơn sốt khi hắn mới đến đây là do nó gây ra.

Hắn nhớ mang máng là chiều hôm đó đang chuẩn bị đóng cửa hàng thì có một người cầm một viên ngọc bội cổ đến bán. Hắn không làm mảng ngọc bội nên không có ý định mua, nhưng nhìn đối phương mặt mũi dữ tợn, râu quai nón, chỉ kém Hắc Toàn Phong Lý Quỳ hai cái lưỡi rìu.

(Hắc Toàn Phong Lý Quỳ: Nhân vật trong tiểu thuyết Thủy Hử, là một trong những người khỏe nhất trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc)

Thế nên đành phải bất đắc dĩ bỏ ra 500 tệ, coi như của đi thay người.

Nhưng sau khi Liêu Văn Kiệt rửa sạch bùn đất cho nó thì khối ngọc cổ đột nhiên tỏa ra hào quang lấp lánh, bao lấy toàn thân hắn. Đến khi Liêu Văn Kiệt tỉnh lại thì đã phát hiện mình xuyên không rồi.

Hệ thống rất cứng nhắc, không giải thích hay giới thiệu vắn tắt gì, tất cả mọi chuyện đều phải tự mình khám phá.

Giống như một bối cảnh bức tranh sơn thủy, núi non hùng vĩ từ xa đến gần, dòng sông chia thành hai, phác họa thành một chữ “Người”.

Giữa làn sương khói mênh mông mờ ảo, có hai dòng chữ:

Đừng thấy việc thiện nhỏ mà không làm.

Đừng thấy việc ác nhỏ mà làm.

Sau đó là những phân chia kỹ càng, mỗi ngọn núi đều đại diện cho một hạng mục, chẳng hạn như công đức, đánh giá, khí, thuật, tài, và cả hệ thống Thương thành quan trọng nhất của Liêu Văn Kiệt.

(Thương thành: Thành phố trao đổi vật phẩm và mua bán trong hệ thống)

Khi mới vào hệ thống thì có ba thứ đi kèm, đó là “Tịnh thiên địa thần chú”, “Cửu tự chân ngôn”, “100 điểm tài lực”. Những thứ này không giống gói quà tặng khi online mà giống như vật phẩm dành cho người dùng mới.

Đây là điều tốt, nhưng đáng tiếc là lại không có ghi chú, Liêu Văn Kiệt xem không hiểu.

“Tịnh thiên địa thần chú”, Cửu tự chân ngôn”, hai cái này thì hắn biết. Làm ăn bao nhiêu năm nay, ít nhiều gì cũng tiếp xúc với đồ vật của Đạo gia, bây giờ đang trong hoàn cảnh khó khăn, không tiếp thụ phản bác, thế nên...