Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“A Kiệt, đây là Châu Tinh Tinh, cháu gọi nó là A Tinh được rồi, mọi người đều là họ hàng, mau làm quen với nhau đi.”

“A Tinh, đây là anh họ Liêu Văn Kiệt của cháu, còn đứng đờ ra đấy làm gì nữa, mau chào anh Kiệt!”

“Chào... anh... Kiệt...”

Sau khi Tào Đạt Hoa dẫn Châu Tinh Tinh về, vừa nhìn thấy Liêu Văn Kiệt thì anh ta đã cảm thấy kẻ thù đời này của mình đã xuất hiện. Danh hiệu “Anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, khí chất hiên ngang, phong lưu phóng khoáng” mà anh ta đã giữ bao nhiêu năm sắp không giữ được nữa rồi.

Đã sinh Du sao còn sinh Lượng!

(Du: Chu Du, Lượng: Gia Cát Lượng, hai nhân vật trong Tam quốc diễn nghĩa)

Trong lúc nhất thời, trong lòng Châu Tinh Tinh có bao nhiêu cảm xúc ngổn ngang. Ông trời thật là khó hiểu, nếu đã sinh ra Châu công tử anh ta, thì sao bây giờ lại cho xuất hiện thêm một người như Liêu công tử?

Liêu Văn Kiệt nhìn Châu Tinh Tinh, phát hiện biểu cảm của người này hơi khác thường thì đột nhiên nhíu mày hỏi: “A Tinh, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười... tám...”

“Thật à? Tôi nhìn cậu già như thế, đừng nói là 18, nói 38 tôi cũng tin đấy!”

“Ha ha...”

Châu Tinh Tinh ngoài cười nhưng trong không cười, cố gắng nuốt nước mắt vào trong. Đêm nay anh ta phải chịu những tủi nhục này, sáng mai nhất định phải đòi lại từ Tào Đạt Hoa.

“Nhóc con, cả ngày nói hươu nói vượn, mặc dù A Tinh nhìn hơi già một chút, nếp nhăn cũng hơi nhiều một chút, nhưng làm gì đến mức 38 tuổi!”

Thời khắc mấu chốt, Tào Đạt Hoa đứng ra giải vây cho Châu Tinh Tinh, đẩy Liêu Văn Kiệt sang một bên: “Được rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm, A Tinh còn phải làm bài tập, đừng quấy rầy nó.”

“Từ từ đã, chú Đạt, chuyện này nhất định phải làm cho rõ ràng.”

Liêu Văn Kiệt chỉ vào Châu Tinh Tinh, nhìn người “mười tám tuổi” này thì cảm thấy vô cùng thú vị: “Chú nhìn cậu ta đi, cười trông vô cùng ngốc nghếch... Chắc ở trường học hay bị người ta bắt nạt lắm.”

“Thôi thôi thôi, đi mau.”

“Chú Đạt, sao tự nhiên lại nhảy ở đâu ra một người họ hàng như thế? Kỳ lạ quá, cháu sợ chú bị người ta lừa.”

“Chú vui vẻ, chú thích bị người ta lừa, được chưa!”

Tào Đạt Hoa nhanh chóng đẩy Liêu Văn Kiệt ra ngoài, sau đó xoay người liên tục xin lỗi Châu Tinh Tinh: “Cảnh sát Châu, cảm ơn cậu đã hỗ trợ, đêm nay tôi mời cậu ăn mì.”

Kỹ năng diễn xuất của Liêu Văn Kiệt đã online, hai người kia hoàn toàn không biết mình đã bị bại lộ từ lâu.

“Đừng nói nữa, cả ngày nay tôi chưa ăn gì rồi, mì đâu?”

“Phòng bếp ở tầng hai, trong tủ lạnh có trứng gà, cậu tự nấu đi, tôi đi trước.”

“...”

...

Ở tiệm lẩu ven đường, Liêu Văn Kiệt và Tào Đạt Hoa ăn như gió cuốn, ăn xong còn hẹn gặp bạn bè.

“Chú Đạt, chú hẹn ai thế? Sao giờ này còn chưa tới?”

“Liên quan gì đến cháu? Ăn xong thì mau về nhà đi, đừng có đi lung tung, cũng không được bắt chuyện với người phụ nữ lạ, biết chưa?”

“Vậy còn chú...”

“Lo nhiều chuyện như vậy làm gì, chú đi tản bộ, thuận tiện tìm xem có ai tới bắt chuyện với chú hay không!”

Tào Đạt Hoa nói xong thì không để ý đến Liêu Văn Kiệt nữa. Chờ khi Liêu Văn Kiệt rời đi mới gặp mặt lão Vương ngồi bàn bên cạnh.

Lão Vương- cảnh sát Vương, giá trị nhan sắc ở mức trung bình, má khỉ miệng nhọn, trong vai một người dân thường xấu xí. Ông ta cũng giống như Tào Đạt Hoa, làm nằm vùng ở tầng đáy của xã hội.

Cả hai đều tốt nghiệp trường cảnh sát, học chung một lớp, cùng nhau khiêng súng, cùng nhau...

Tóm lại, bây giờ những người bạn học khác đều đã chết rồi, chỉ còn hai người họ còn sống, thế nên mối quan hệ giữa hai người rất tốt, không phải thân quen bình thường.

Tào Đạt Hoa hẹn lão Vương ra ngoài chỉ đơn giản là để ăn cơm với nhau, hai người đã lâu không gặp.

Kết quả là vừa trò chuyện một chút đã phát hiện ra trong tay hai người đều là cùng một bản án, đối tượng theo dõi cũng là cùng một người.

Đại Phi!

Người này vô cùng tàn nhẫn độc ác, để đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, còn có rất nhiều đàn em, từ trước đến nay luôn là mục tiêu trọng điểm của cảnh sát.

Ở phía lão Vương, Đại Phi vì kinh doanh một loại hàng hóa đặc thù nên ngày càng lớn mạnh. Gần đây, Đại Phi vì bất mãn chuyện tiền lời của “bột giặt” mà liên lạc với một nhóm người mua nước ngoài, chuẩn bị tiến quân vào thị trường súng ống đạn dược quốc tế.

(Bột giặt: tiếng lóng chỉ vũ khí.)

Cảnh sát nhận được tin thì lập tức triển khai kế hoạch, sẵn sàng một lưới tóm gọn.

Còn phía Tào Đạt Hoa thì Đại Phi đã nhận vài học sinh trung học Edinburgh làm đàn em cho mình, mỗi ngày đều có phí bảo hộ, khẩu súng bị mất trong đồn cảnh sát rất có thể đã rơi vào tay anh ta.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, thảo luận xong tin tình báo thì cũng vui vẻ kết thúc bữa ăn.

Bọn họ cũng không để ý người được gọi là Đại Phi kia cũng ở ngay trong tiệm, đang lặng lẽ nhìn chằm chằm lão Vương.

...

“Ồ, A Kiệt, sao cháu vẫn còn ở đây?”

Tào Đạt Hoa ngậm tăm ra tới cửa thì thấy Liêu Văn Kiệt vẫn còn chưa về, thấy thế thì bất mãn: “Đã bảo cháu về sớm một chút rồi, sao vẫn còn đứng ở đây hả? Có phải đã làm chuyện xấu gì rồi không?”

“Không phải, cháu chỉ muốn xem bạn của chú là ai thôi. Chậc chậc, bình thường, cháu còn tưởng là nữ.”

“Thằng nhóc thối, chỉ vì chuyện đó mà đứng đây chặn chú hả?”

“Cháu không chặn chú, nhưng bạn của chú bị người ta chặn...”

Liêu Văn Kiệt nhìn vào trong tiệm: “Nhìn đối phương không giống người tốt lắm, chú muốn cứu người thì mau làm đi!”

Tào Đạt Hoa nghe thế thì vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy tình huống bên trong thì sắc mặt tái nhợt. Ông thấy Đại Phi dẫn người vây quanh lão Vương, hình như muốn lôi ông ấy đi.

“Hỏng bét!”

Tào Đạt Hoa nghĩ có thể lão Vương đã bại lộ rồi, dựa vào sự tàn nhẫn độc ác của Đại Phi thì hôm nay lão Vương xong đời rồi.

Không chết cũng bị lột da.

Tào Đạt Hoa không dám cược tính mạng của lão Vương, vội vàng xông vào chặn cửa trước khi lão Vương bị dẫn đi.

Liêu Văn Kiệt cũng không ngăn cản, những ai từng xem [Trường học Uy Long] đều biết, ông bạn già của Tào Đạt Hoa bởi vì thân phận bị bại lộ mà bị Đại Phi giết người diệt khẩu.

Nhưng cho dù Đại Phi không coi pháp luật ra gì thì cũng không giết người trước mặt bao nhiêu người như thế, mà là chọn một nơi yên tĩnh hẻo lánh.