Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Bì Mô, gân cốt thuộc về công phu phần cứng, mài giũa theo thời gian thì sẽ có thành tựu. Luyện Tạng, Tẩy Tủy còn lại là công phu phần mềm, không bao giờ được gượng ép, không ít người cưởng ép rèn luyện tạng phủ, ngũ tạng trực tiếp nứt toát xuất huyết.

“Nhóc con nhà ngươi một đời thông minh, chung quy cũng có lúc hồ đồ. Bạc ném hết vào võ đạo và câu lan viện, đến ngay cả việc hôn nhân cũng không thành, đợi đến lúc già rồi ai nuôi ngươi hả?”

Ngưu giáo úy làm như đã nhặt lại được thể diện, muốn cười to thành tiếng, rồi lại cảm thấy hoàn cảnh này không thích hợp lắm.

Mấy năm nay không ít lần thỉnh giáo Chu Dịch, mỗi lần Ngưu giáo úy đều có ảo giác là bản thân hắn là một mãng phu ngu xuẩn.

“Lỡ đâu ngày nào đó lại đột phá cảnh giới Tiên Thiên tông sư thì sao?”

Chu Dịch nói nghiêm túc, những những người có mặt ở đây chỉ cho rằng hắn đang nói đùa.

Hiện tại ở Phượng Dương quốc chính xác thì có hai vị tông sư, một là Lý Võ - binh mã đại nguyên soái, một người còn lại là thủ lĩnh của phản quân phía Nam, được gọi là Thương Thiên vương.

Lúc này.

Có người vội vã tiến vào, lớn tiếng nói.

“Vừa rồi có người gặp được quân sĩ báo tin thắng trận, nói là đại nguyên soái đã phá hủy quân chủ lực của phản tặc, bắt sống hai vị thiên vương kia!”

Mọi người ồ lên.

Được triều đình cố ý tuyên dương, tin chiến thắng chóng lan truyền khắp Thần kinh,

……

Năm Hoằng Xương thứ năm.

Ngày hai mươi mốt tháng chín.

Hôm nay là ngày đại nguyên soái khải hoàn hồi triều, cửa Đông Thần kinh chật như nêm cối.

Cấm quân đứng dọc hai bên con đường, không ngừng xua đuổi bá tánh, nhường đường cho đại quân đi qua.

Chu Dịch cố ý xin nghỉ, đã ngồi ở trên tửu lầu phố bên, chiếm vị trí sát cửa sổ từ lâu.

Năm đó vừa bị bóng đêm che phủ lại đứng khá xa, không thể nhìn thấy phong thái của Tiên Thiên tông sư, hôm nay đúng lúc có thể bù đắp tiếc nuối năm đó.

Buổi trưa.

Mặt đất chấn động, tiếng vó ngựa truyền đến.

Dẫn đầu tiến vào thành chính là bốn kỵ binh, trên bộ áo giáp màu đen đầy dấu vết của đao kiếm, sát khí nghiêm nghị.

“Thực lực của mỗi người đều ở cảnh giới Bì Mô, khó trách dễ dàng tung hoành Nam Bắc. Năm đó cẩu hoàng đế cướp đoạt thiên hạ, không ngừng luyện đan tu đạo, còn bí mật bồi dưỡng võ đạo thiết kỵ.”

Lúc này Chu Dịch nhớ lại những chuyện dường như là rất lâu trước đây của cẩu hoàng đế.

Dường như đã chẳng còn nhớ rõ dáng vẻ Long tướng quyền khuynh triều đình, Long công tử kiêu ngạo ương ngạnh của năm đó nữa.

Đi ở hàng cuối của kỵ binh là đại nguyên soái Lý Võ, vẫn là dáng vẻ tiểu tướng mặc giáp bạc, trong năm năm càn quét phía Bắc bình định phía Nam, mặt như ngọc, chẳng có lấy chút phong sương nào, nhìn như một công tử đi ra ngoài du ngoạn.

Trẻ tuổi đẹp trai, thực lực mạnh mẽ, công huân lớn lao, quyền thế ngập trời!

Một nhân vật như vậy rất giống với nhân vật chính trong tiểu thuyết, vừa mới xuất hiện đã khiến cho bá tánh hoan hô.

Chu Dịch buông mắt xuống: “Tiên Thiên tông sư còn lợi hại hơn so với trong tưởng tượng, đây mới chỉ là người trần mắt thịt, vậy Tiên Ma trong truyền thuyết……”

Theo phía sau lưng Lý Võ là hai chiếc xe tù, đều được chế tạo từ sắt thép, chỉ lộ ra hai cái đầu ở bên ngoài.

Người thứ nhất là một ông già với mái đầu bạc như sương, người thứ hai là một đạo nhân tóc tai bù xù.

“Đây chẳng lẽ là Hoàng Thiên vương và Thương Thiên vương kia sao? Nghe đồn thân cao đến hai trượng, lưng hùm vai gấu, mỗi bữa phải ăn ba năm người sống, tại sao lại già nua gầy yếu như vậy?”

“Ngươi thì biết cái gì, Thương Thiên vương kia đã từng là Võ lâm minh chủ Giang Nam, dưới trướng có rất nhiều tông phái, đây là lý do tại sao mà cao thủ trong phản quân lại đông đảo đến vậy.” Người đàn ông đang nói chuyện ăn mặc trang trọng, eo vác bảo kiếm, hiển nhiên là một người trong giang hồ.

“Đã là Võ lâm minh chủ, vậy thì còn tạo phản cái rắm gì chứ?”

“Năm đó ai mà không muốn tạo phản hả?”

“Vị huynh đệ này, Hoàng Thiên vương có lai lịch ra sao, nghe nói hắn mới là thủ lĩnh hả?”

“Nghe đồn người này vốn là một đạo sĩ, đêm nằm mộng được dị nhân truyền tiên pháp, vẽ linh phù rải đậu thành binh, được gọi là tiên nhân Hoàng Thiên Công chuyển thế……”

Người đàn ông nói rồi lại lắc đầu.

Cách nói huyền dị khôn cùng này chính là để tẩy não đám phản quân, tám chín phần mười là không thể tin.

Triều đình vì muốn khích lệ lòng dân, thì cũng tuyên truyền đánh bại hai ba trăm vạn phản quân đó thôi!

……

Hôm sau.

Chu Dịch đến thiên lao làm việc, từ xa đã nhìn thấy hắc kỵ quân canh gác.

Bất kỳ kẻ nào đi vào đều bị lục soát người, sau đó từ trên người Chu Dịch lục soát ra dao găm, nỏ ngắn, ám tiễn, phấn độc không tên, thuốc viên màu đen ....

“Những thứ này thực sự là dùng để phòng thân!”

Chu Dịch giải thích mãi, cuối cùng vẫn nhờ có Trịnh ti ngục ra mặt, mới vào trong thiên lao được.

“Đại nhân, có chuyện gì vậy?”

Trịnh ti ngục nói: “Hai thống lĩnh của phản quân là Hoàng và Thương bị nhốt trong thiên lao, đại nguyên soái phái ba ngàn huyền giáp quân trấn thủ.”

“Tại sao lại không nhốt vào Chiếu ngục, nơi đó nghiêm ngặt hơn nhiều!”

Chu Dịch nhíu mày, hai người Hoàng và Thương không giống người bình thường.

Một kẻ là Võ lâm minh chủ, một kẻ là dị nhân đạo môn, trốn thoát một cái là có thể tập trung binh mã, giương cờ tạo phản.

Trịnh ti ngục âm thầm nói: “Nhóc con nhà ngươi chăm chỉ mà đưa cơm, quan tâm nhiều như vậy để làm cái gì, nếu thật có trốn thoát thì có thể do ngươi chịu trách nhiệm hả?”

“Đa tạ đại nhân nhắc nhở.”

Chu Dịch lười quan tâm đến tranh đấu trong triều đình, ngược lại lại cảm thấy tò mò với hai người Thương Và Hoàng kia.

Bên trong thiên lao cũng có huyền giáp quân canh gác, năm bước một người, mười bước một trạm canh gác, còn có cao thủ ẩn trong bóng tối âm thầm giám thị.

Nhà ngục chữ Giáp số một.

Chu Dịch mở cửa lao, gặp được Thương Thiên vương ở khoảng cách gần.

Gông xiềng sắt thép được chế tạo gấp rút suốt đêm, móc khóa xích sắt to bằng bắp đùi khóa chặt tứ chi và cổ của Thương Thiên vương.

Ngoài cửa thì có huyền giáp quân nhìn chằm chằm, Chu Dịch không lên tiếng múc cơm, đút vào miệng của Thương Thiên vương.

“Tiểu tử nội khí thuần khiết, hình như là truyền thừa của Đạo gia, đáng tiếc luyện đến chết cũng chỉ là nhị lưu. Lão phu truyền cho ngươi một bộ thần công vô thượng, mười năm có thể đạt đến Tiên Thiên, có muốn học không?”