Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hoàng Thiên vương cấu kết với thế gia phía Nam, thiên lao nay đã trở thành một thùng thuốc nổ, chờ phong ba qua đi rồi lại trở về.

Rầm!

Một tiếng động lớn vang lên, sau đó là tiếng thét chói tai của nữ tử, cắt ngang nhịp suy nghĩ của Chu Dịch.

“Ta có rất nhiều bạc, muốn ngủ với ai thì ngủ, có phải ngươi khinh thường ta hay không?”

Người đàn ông đang nói chuyện vừa lùn vừa béo, sức lực trên tay lại cực kỳ mạnh mẽ, một chưởng chụp nát cái bàn, tóm cổ tú bà quát lớn.

“Khụ khụ khụ……”

Tú bà nói không ra lời, chỉ cảm thấy cổ sắp bị đứt tới nơi rồi.

“Đồ nhà quê này ở đâu ra, dám gây sự trong Xuân Phong lâu!” Lời còn chưa dứt, người đã xuất hiện, ánh đao đâm thẳng đến cổ của người đàn ông kia, không hề có suy nghĩ nương tay.

“Bọn ta là song hùng Mạc Bắc, không phải đồ nhà quê.”

Người đàn ông mập mạp kia ném tú bà xuống, thân hình như một quả bóng cao su vọt thẳng lên từ mặt đất, xoay tròn trên không trung, lưỡi đao xoay tròn đâm vào đao khách kia.

Phanh! Phanh!

Những tiếng động to lớn liên tục vang lên, đao khách đập vào tường rồi từ từ trượt xuống.

Phụt phụt phụt phun ra mấy ngụm máu, còn có cả những mảnh nội tạng, run rẩy một lúc không phát ra tiếng.

Tú bà sợ tới mức sắc mặt tái nhợt run rẩy, đao khách kia là thuộc hạ của chủ nhân nơi này, là một kẻ luyện đến Cương Cân Thiết Cốt, thế nhưng chẳng chống được lấy một hiệp nữa là, bà nào dám mở miệng nói không phục vụ gì nữa chứ.

“Lộng Ngọc, sao còn chưa tới hầu hạ vị này đại gia!”

“Ha ha ha ha!”

Người đàn ông mập mạp kia vui sướng cười to, bắt lấy vạt áo Lộng Ngọc, bắt người đi mất.

Tiểu nhị Xuân Phong lâu lưu loát nâng thi hài của đao khách kia đi, rửa sạch vết máu, thay bàn ghế mới, phảng phất như vừa nãy chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Sau một lát.

Các khách nhân lại náo nhiệt trở lại, tiếp tục tiếp tục tấu nhạc tiếp tục nhảy múa.

“Đây là cao thủ nhất lưu thứ mấy rồi?”

Chu Dịch lăn lộn ở Xuân Phong lâu, trong vòng nửa tháng đã nhìn thấy mấy vị cao thủ nhất lưu, trong đó còn có những cao thủ mà hắn không nhìn ra được trình độ của họ, rất có thể đây là cao thủ Tẩy Tủy cảnh nhất lưu.

Tin tức trong câu lan viện là linh thông nhất, Thương Thiên vương bị bắt vào tù, ngày hôm sau liền có người bàn tán.

Mười lăm năm trước, Thương Thiên vương chỉ là đệ tử bình thường mà thôi, thiên phú võ đạo bình thường.

Theo thuyền áp tải hàng hóa, vô tình vớt được thần công truyền thừa ở giữa sông, chỉ mười năm đã đột phá cảnh giới Tiên Thiên tông sư. Nếu không phải đụng phải đại nguyên soái Lý Võ, chẳng ai ở Phượng Dương quốc có thể khắc chế được hắn, ít nhất thì hắn có thể chiếm trọn nửa giang sơn!

Lời đồn đãi truyền đi cực kỳ nhanh chóng, đương nhiên là có người quạt gió thêm củi.

Người trong giang hồ không hề có hứng thú với chuyện tạo phản xưng vương, nhưng lại không thể chống lại sự cám dỗ của thần công, cao thủ khắp nơi ở Phượng Dương quốc liên tục tập trung ở Thần kinh.

“Thế gia à thế gia, sắp tàn rồi!”

Chu Dịch nhẹ nhàng lắc đầu, há mồm ăn xong quả nho mà một cô nương vừa lột xong.

……

Ban đêm.

Sao trăng âm u, mây đen kín che trời.

Đại Lý Tự bỗng nhiên bốc cháy, trong giây lát đã lan đến mấy chục tòa nhà.

Lửa lớn ngút trời, thiêu đốt đỏ rực bầu trời, người của Tuần Thành ti căn bản là bất lực.

Trong Đại Lý Tự có rất nhiều tài liệu quan trọng, Đại Lý Tự Thừa lập tức truyền lệnh, điều cấm quân thiên lao đến hỗ trợ. Thiên lao gần sát với Đại Lý Tự, thống lĩnh cấm quân nhận được mệnh lệnh, lập tức điều binh đến dập lửa.

Sau khi cấm quân rời khỏi đó không bao lâu, bên ngoài thiên lao xuất hiện mấy chục người.

Cao thấp mập ốm, dáng vẻ của mỗi người vô cùng quái dị.

Hòa thượng đạo sĩ, nào thấy từ bi, rõ ràng là hung ác.

Cổng chính của thiên lao được chế tạo tư sắt thép, vách tường bốn phía dày chừng một trượng, Tiên Thiên tông sư cũng không thể nào đánh sập được.

“Khi nào thì mở cửa?”

“Còn nửa khắc nữa.”

“Hắc hắc hắc, đại đầu quỷ, chẳng phải ngươi nói kẻ ngốc mới đến đây sao?”

“Gấu ngốc hai đầu, ngươi mới là kẻ ngốc!”

“Nhất quật quỷ, đợi chuyện này xong rồi, tiễn các ngươi đến gặp Diêm Vương.”

“……”

Đang nói chuyện, phía trước truyền đến một tiếng động lớn.

Ầm ầm!

Cửa lớn thiên lao nổ ầm rồi đổ sập, không phải là cánh cửa bằng sắt thép kia bị nổ sụp, mà là thuốc nổ nổ từ bên trong khiến cho trụ cổng nổ tung.

Ngục tốt đang canh gác trong nhà lao, vẻ mặt mờ mịt, huyền giáp quân đã bắt đầu dàn trận.

“Giết!”

Một tiếng thét dài vang lên, mấy chục bóng người nhanh chóng vọt vào cửa lao, tốc độ nhanh như tia chớp.

“Lớn mật! Thiên lao trọng địa, kẻ nào xông vào tru di cửu……”

Thống lĩnh Huyền giáp quân còn chưa nói hết, phi châm ám khí đã xuyên thủng áo giáp của hắn, khuấy đảo cho tâm mạch của hắn nổ tung.

Mấy trăm huyền giáp quân Tẩy Tủy cảnh cưỡi chiến mã, mượn thế xung phong, nhưng tuy nhiên, trận chiến phía dưới ngựa ngay lập tức trở thành một cuộc tàn sát một phía.

Huống hồ gì trong đám người tập kích đêm nay, không chỉ có một cao thủ hàng đầu.

“Ha ha……Giết cho thoải mái!”

Vũ khí của người đàn ông mập mạp kia là hai cái chùy đồng, đầu chùy lớn như đầu người, vọt vào nhà tù, bổ loạn xạ. Ngục tốt va phải thì bị thương, đập trúng thì chết, trong giây lát đã có hơn hai mươi người táng thân dưới cây chùy.

Máu me dính đầy đầu cây chùy, đưa lưỡi liếm một cái, lại càng thêm điên cuồng giết chóc.

Người đàn ông mập mạp dẫn đầu đi vào nhà ngục chữ Giáp nhất, tay nâng chùy đập xuống, đập nát song cửa nhà tù.

“Thương Thiên vương, ta tới cứu ngươi!”

“Gấu chó hai đầu Mạc Bắc……”

Thương Thiên vương chậm rãi ngẩng đầu, dưới mái tóc xoã tung là một gương mặt phong thái anh tuấn.

“Ngươi không phải Thương Thiên vương?”

Người đàn ông mập mạp chưa từng gặp Thương Thiên vương, chỉ được nghe người ta nói rằng Võ lâm minh chủ Giang Nam là một ông già nếp nhăn đầy mặt.

Bỗng nhiên trong lòng phát run, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, run rẩy nói: “Ngươi là sát thần Lý Võ!”

“Cẩu hùng nhà ngươi còn chưa ngu quá đáng ha.”

Lý Võ run nhẹ người, xích sắt trói buộc tứ chi tự động mở ra.

“Ta cóc cần biết ngươi là ai, đều phải chết!”

Người đàn ông mập mạp ngoài miệng thì nói lời tàn nhẫn, hai cây chùy đồng rời khỏi tay bắn ra, bản thân hắn thì bật lên như một quả bóng xoay người bỏ chạy.