Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nghe nhiều mới biết được rằng lão Bạch bị nhốt vào thiên lao không phải là để chịu tội, mà vì muốn trốn nợ tình!

“Ta đang hoài niệm bằng hữu trước đây.”

Lão Bạch làm bộ làm tịch nâng lên tay, hai mắt thâm tình mê ly, xướng lên những câu hát kỳ lạ mà Chu Dịch nghe được: “Bằng hữu a bằng hữu……”

Chu Dịch cắt ngang giọng điệu quái dị của lão Bạch nói: “Ngừng ngay! Có muốn biết công pháp của Thương Thiên vương nữa không?”

“Lão Chu có thể nói cho ta sao?”

Thân hình lão Bạch lóe lên, chỉ lưu lại mấy tàn ảnh trong không trung, bổng chốt xuất hiện ngay trước cửa lao.

Chu Dịch nói: “Loại công pháp này có tên là Thôn Thiên Ma công, nhưng phải cắn nuốt luyện hóa nội khí của người khác, cụ thể luyện pháp……”

“Ấy! Quả thật là ma công, khó trách Thương Thiên vương có thể thành tông sư trong mười năm!”

Lão Bạch hít hà một hơi, xua tay nói: “Biết tên thì được rồi, sau này có thể dùng nó để lòe người khác, ngàn vạn lần đừng nói cho ta nội dung công pháp, đỡ phải không nhịn được mà luyện nó.”

“Để lòe nữ nhân phải không?”

Ánh mắt Chu Dịch đầy vẻ khinh thường, thật ra thì nhịn không được mà cảm thấy cực kỳ hâm mộ, Trường Sinh Đạo Quả không có hiệu quả làm đẹp, dáng vẻ của hắn vẫn bình thường như cũ.

“Loại công pháp cũng có khuyết tật, hút năm năm nội khí thì sẽ mất một năm tuổi thọ, chưa già mà đã suy kiệt, cảnh giới tông sư của Thương Thiên vương cũng khó mà thay đổi được gì.”

“Vậy thì càng không thể luyện! Mạnh mẽ chỉ là nhất thời, còn đẹp trai lại là chuyện của cả đời!”

Lão Bạch chỉ vào mặt của hắn nói: “Ta lăn lộn trong giang hồ, chẳng phải là vì biết đánh đấm, mà chỉ dựa vào gương mặt này đã thoát khỏi bao nhiêu hiểm nguy. Ngày đó trong quận vương phủ, mấy trăm thanh đao kiếm chỉ vào ta, cuối cùng lại do quận chúa tự mình giải vây……”

“……”

Chu Dịch chịu không nổi thằng cha kia đắc ý, xách theo thùng cơm chạy mất.

……

Đảo mắt lại qua một tháng.

Sau khi có được Thôn Thiên Ma công, Chu Dịch vẫn chưa vội vã tu luyện, vẫn cứ đang âm thầm quan sát động tĩnh của người nọ.

Sáng sớm hôm nay .

Chu Dịch đến thiên lao làm việc, phát hiện bên ngoài cửa có cấm quân canh gác, bên trong thì có Cẩm Y Vệ điều tra.

“Lão Chu, tối hôm qua trong nhà lao có người vượt ngục chạy trốn, nghe nói là có người giết phạm nhân, dịch dung thế thân.”

Phùng Kiều thấp giọng nói: “Lỗ giáo úy nhận bạc của Tiêu chủ sự Hình Bộ, nửa đêm thẩm vấn phạm nhân kia, vốn muốn làm cho hắn tàn phế sống dở chết dở, ai mà ngờ hắn lại là một cao thủ!”

Lỗ giáo úy bị chặt đứt cổ ngay tại chỗ, phạm nhân chém giết xông thẳng ra khỏi nhà tù, bỏ trốn mất dạng.

“Này……”

Chu Dịch nhất thời không biết nên nói gì mới phải, đứng ở góc độ đồng liêu thì cảm thấy đồng tình, nhưng mà tùy tiện tra tấn phạm nhân dường như lại không đúng lắm.

Quy tắc ngầm chỉ là quy tắc ngầm, nhưng nếu như thật sự cho rằng như vậy là đúng, thì chỉ có thể nói người này coi như bỏ!

“Đợi đến khi phúng viếng thời điểm, tặng thêm chút tiền phúng điếu là được.”

Chu Dịch đi vào nhà ngục không bị kiểm tra, Cẩm Y Vệ không thèm để ý đến một kẻ đưa cơm nhỏ nhoi, huống chi còn đưa cơm được hơn mười lăm mười sáu năm rồi.

Chuyện này cuối cùng không giải quyết được gì, kẻ cắp sử dụng thuật dịch dung, diện mạo, tuổi tác vốn có đều không thể thăm dò được, nên đương nhiên là công văn truy nã cũng không thể nào phát đi được.

Giang hồ cường nhân phạm pháp, vẫn luôn là mối họa lớn của Phượng Dương quốc.

Thần kinh, kinh đô và vùng lân cận cũng coi như là an ổn, ở những châu phủ có rất nhiều võ đạo cường nhân chiếm đóng, những kẻ mạnh như Thương Thiên vương làm loạn ở Giang Nam hơn mười năm, những kẻ yếu hơn thì hoành hành ở những thôn trấn, hoành hành ngang ngược khắp các vùng thành thị nông thôn.

Tu hành võ đạo cần có một lượng lớn tiền bạc và thời gian, bá tánh bình thường thì khó có thể gia nhập, vì thế bị bóc lột chèn ép, đến ngay cả quyền được phẫn nộ cũng không có.

Sự chênh lệch về mạnh yếu giữa võ giả và bá tánh, tuy chưa khác biệt như tiên phàm, nhưng cũng không phải là chuyện mà ba năm người có thể phản kháng được!

“Thế giới siêu nhiên, thì ngược lại sự phân hóa về giai cấp càng thêm rõ ràng, mọi người chỉ nhìn thấy những gì tốt đẹp ở tầng trên, nào để ý đến sự bi thảm của tầng lớp tận cùng.”

Chu Dịch không phải là thánh nhân lòng mang thiên hạ, cũng chỉ là cảm khái một phen, rồi sau đó đến nhà ngục chữ Giáp nhất, thi triển bí thuật rà soát hình trụ, quả nhiên thanh âm của Thương Thiên vương đã hoàn toàn biến mất.

“Nhân quả cuối cùng trong thiên lao đã kết thúc rồi, nên khôi phục lại sự tĩnh lặng của ngày trước rồi.”

Mấy ngày nay khi Chu Dịch đưa cơm, đã âm thầm thăm dò về những phạm nhân trong nhà ngục, người nào có nội khí thâm hậu, người nào sẽ phải lên pháp trường, người nào không có sư môn.

Những người khác có được Thôn Thiên Ma công, điệu thấp thì bồi dưỡng người để tu luyện nội khí, nóng vội thì cắn nuốt cao thủ giang hồ, người thì thong thả phát triển cảnh giới kẻ thì lại bị người đuổi giết.

Cho dù là cẩn thận hay là tùy tiện, dựa theo luật trong giang hồ, thì kẻ tu luyện ma công tuyệt không có kết cục tốt đẹp.

Chu Dịch lại bất đồng, thiên lao có rất nhiều cao thủ giang hồ, nhưng phải chọn lựa chuẩn xác mục tiêu để cắn nuốt!

Trải qua sự chọn lựa kỹ càng, người được chọn là cao thủ nhất lưu, có tên là Dư Thịnh.

Dư Thịnh được xưng tụng là truyền kỳ trên giang hồ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không bao sau thì rất thích tranh đấu tàn nhẫn, sau khi trưởng thành thì vào nhà cướp của, tiền bạc cướp được không cờ bạc gái gú mà toàn bộ đều dốc vào việc tu hành võ đạo.

Bởi vì thiên phú thượng đẳng, rất nhanh đã dành được danh tiếng trên giang hồ, người đời gọi hắn là Huyết Đao Khách.

Đi đêm lắm có ngày gặp ma, cuối cùng là rơi vào bẫy của Cẩm Y Vệ, ném vào thiên lao chờ vào mùa thu sẽ chém đầu.

“Chết sớm hay chết trễ thì đều phải chết, thay vì bị chém đầu trên pháp trường, chi bằng dùng một bửa rượu thịt đổi lấy nội khí của ngươi, hợp lý không?”

Bàn tay của Chu Dịch đặt lên đan điền của phạm nhân, nội khí của đối phương như nước tuôn trào, theo kinh mạch toàn bộ chảy vào trong cơ thể của Chu Dịch.

Phạm nhân đau đớn đến mức cực điểm, toàn thân run rẩy lại không thể phát ra tiếng động, cho đến khi đan điền rách nát kinh mạch đứt lìa mà chết.