Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Rượu say cơm no, Chu Dịch đang chuẩn bị rời đi, trong lòng đang tiếc nuối vì không học được bí thuật.

“Ta sắp chết rồi!” Ngụy Xương bỗng nhiên nói.

Chỉ còn mười ngày nữa là đến ngày xử trảm.

“Đại hiệp lên đường bình an, trước khi đi, ta sẽ tìm đến một hủ Trần Lương ủ trăm năm!”

Chu Dịch chậm rãi nói: “Những điều ta có thể làm được chỉ là như vậy mà thôi.”

Sau hơn nửa tháng tặng rượu, quan hệ giữa Chu Dịch cùng Ngụy Xương gần gũi hơn rất nhiều, biết hắn vẫn luôn vận công trừ độc, nhưng mà kịch độc của Cẩm Y Vệ như ung nhọt trong xương, chung quy vẫn tốn công vô ích.

“Như vậy là đã đủ rồi!”

Ngụy Xương nói: “Ngụy mỗ cũng không muốn nợ nhân tình. Nếu có thể thoát được, rượu ngon sẽ trả lại gấp trăm lần, hiện giờ sắp đến ngày tử hình, chỉ có thể truyền võ đạo cho ngươi để trả nợ thôi.”

Chu Dịch không ra vẻ khách sáo, chắp tay nói: “Xin đại hiệp chỉ giáo!”

“Ngụy mỗ xuất thân hèn mọn, trước kia vốn chỉ là thợ săn ở nông thôn. Mười lăm tuổi mới tu võ đạo, hai mươi tuổi thì đã tung hoành ngang dọc, ba mươi tuổi vô địch không đối thủ ở Dự Châu, thế nhân đều nói Phi Hồng kiếm khách thiên phú dị bẩm, kỳ thật không hẳn là vậy!”

Ngụy Xương nói: “Nguyên nhân chân chính là do khi Ngụy mỗ đi săn thú, may mắn tiến vào động phủ của tiền nhân, có được một phần khẩu quyết vô danh.”

Mắt Chu Dịch lộ ra vẻ kinh hỉ, âm thầm suy đoán đến một loại công pháp tuyệt thế nào đó.

“Phần khẩu quyết này rất huyền dị, sau khi Ngụy mỗ thành gia lập nghiệp, thử truyền khẩu quyết này cho con cái, kết quả không một ai tu thành. Sau này lại truyền cho tộc nhân, vẫn như cũ!”

Ngụy Xương nói: “Hôm nay ta sẽ truyền khẩu quyết này cho ngươi, nếu như ngươi không thể lĩnh ngộ được sự huyền diệu trong này, thì ta sẽ truyền cho ngươi một loại công pháp khác.”

“Đa tạ đại hiệp!”

Chu Dịch nói: “Cho dù ta tu không thành, sau này có gặp được hậu nhân của đại hiệp, thì sẽ truyền lại khẩu quyết này.”

“Hừ! Thằng nhãi khôn lỏi nhà ngươi, Ngụy mỗ coi thường chuyện dùng quỷ kế hại người.”

Ngụy Xương ngoài miệng thì nói như vậy, thì trong lòng vẫn cảm thấy được an ủi, vốn dĩ dự định truyền thụ võ đạo pháp môn bình thường cho hắn, nghe thấy câu này thì lại đổi thành công pháp thượng đẳng.

“Ngươi nghe cẩn thận đây!”

“Phu thiên địa giả, sinh âm dương, hóa vạn vật……”

Phần khẩu quyết vô danh này có hơn ba trăm chữ, Chu Dịch cẩn thận nghe kỹ mấy thì đã thuộc lòng, đọc lại cho Ngụy Xương hai lần không một chỗ sai, rồi trực tiếp khoanh chân đả tọa trong nhà lao.

“…… Bình tâm tự nhiên, hô hấp chậm rãi, thu tụ thần quang, đạt đến thiên tâm……”

Chu Dịch dựa theo chỉ dân của khẩu quyết vô danh, tĩnh tâm lĩnh ngộ thiên địa, nhưng mà không hề cảm nhận được, hoàn toàn không cảm nhận được thanh linh chi khí như lời của Ngụy Xương.

Non nửa canh giờ trôi qua, hai chân của Chu Dịch ngồi đến đau nhức, đành phải đứng dậy hoạt động.

Ngụy Xương nhìn vẻ mặt của Chu Dịch, đương nhiên là biết được kết quả: “Không cần chán ngán thất vọng, trên cả trăm tộc nhân của Ngụy mỗ cũng không một ai có thể tu thành.”

Chu Dịch ủ rũ không phải là là do không tu thành công pháp, mà là trong lòng đang có suy đoán khác.

“Đại hiệp đã từng tìm hiểu về lai lịch của khẩu quyết vô danh này chưa?”

“Ở trong động phủ kia không tìm được bất kỳ dấu vết nào, nhưng mà……”

Ngụy Xương do dự một chút, chớp mắt tiếp tục nói: “Có lẽ có liên quan đến tiên nhân trong truyền thuyết, nhưng mà tu tiên vấn đạo thì vô cùng hư vô mờ mịt, Ngụy mỗ tìm hiểu mấy năm thì cũng từ bỏ.”

“Tiên đạo!”

Chu Dịch lẩm bẩm tự nói, hắn chắc chắn là trên đời có tiên nhân.

Phương thức tu hành của khẩu quyết vô danh này là cảm ứng linh khí trong thiên địa, các loại công pháp võ đạo rèn luyện thân thể, nội lực đang phổ biến bên ngoài thì có nguồn gốc bắt nguồn từ tự thân.

Phương thức tu hành hoàn toàn khác biệt, tám chín phần mười đều là công pháp Tiên đạo.

Dựa vào phỏng đoán này, tu tiên có thể là phải cần có thiên phú nào đó, ví dụ như căn cốt, linh căn, linh mạch...

Ngược lại, người không thể tu luyện công pháp Tiên đạo, chính là không có thiên phú tu tiên!

“……”

Chu Dịch bất đắc dĩ nhún nhún vai, quả nhiên thế gian có được tất có mất, chán ngán thất vọng thì cũng có, nhưng cũng không đến mức hoàn toàn tuyệt vọng.

Trường sinh đạo quả, thọ mệnh vô cùng.

Đồng nghĩa với hy vọng vô tận, nếu công pháp Tiên đạo yêu cầu thiên phú đặc thù, vậy thì sáng tạo ra công pháp không cần thiên phú.

Đại đạo năm mươi, Thiên Diễn bốn chín, vạn vật đều có đường sống!(1)

“Huống chi, khẩu quyết vô danh chưa chắc đã là công pháp tu Tiên, có lẽ là một loại võ đạo bí thuật có yêu cầu về thể chất đặc biệt.”

Chu Dịch không phải là một người hay hối hận, trong giây lát đã trở nên phấn chấn lại: “Đại hiệp, ta vô duyên với khẩu quyết vô danh này, xin thỉnh giáo một loại công pháp bình thường.”

Ngụy Xương hỏi: “Võ đạo tu hành chia thành luyện thể cùng nội công, ngươi muốn học loại nào?”

Chu Dịch quyết đoán nói: “Nội khí công pháp!”

Ngụy Xương nói: “Người trẻ tuổi đừng quá tham, ngươi có biết tại sao nội khí công pháp quý hiếm không?”

Chu Dịch suy đoán nói: “Vô cùng quý giá sao?”

“Cũng không phải là quý giá.”

Ngụy Xương lắc đầu nói: “Phương pháp rèn luyện cơ thể có yêu cầu thấp về thiên tư, cảnh giới tu luyện tăng nhanh. Luyện Bì Mô ba bốn năm thì đã là cao thủ tam lưu. Luyện Cân Cốt bảy tám năm thì đã là cao thủ nhị lưu.”

“Thiên phú không quá tệ, rèn thể hai ba mươi năm thì đã có thể đạt tới cảnh giới luyện Tạng nhất lưu!”

“Nếu như so sánh với nó, thì tu luyện nội khí có yêu cầu cao về ngộ tính tư chất, người bình thường đả tọa hai ba mươi năm, thực lực chiến đấu võ đạo cũng gần bằng với cảnh giới Bì Mô.”

“Luyện nội khí năm mươi năm có thể đạt tới nhị lưu, trăm năm thì là nhất lưu, hai trăm năm công lực mới có thể tương đương với thực lực Luyện Tủy!”

“Hai trăm năm? Ai có thể sống đến hai trăm năm!”

Chu Dịch ngạc nhiên, vốn tưởng rằng công pháp nội khí quý giá nên mới khó được, thì ra là bởi vì quá phí công sức.

“Đây là người bình thường! Những đệ tử của đại tông môn có thiên phú dị bẩm, từ nhỏ đã dùng thuốc tắm bồi bổ thân thể, dùng chân khí rèn luyện gân cốt, tốc độ tu hành nội khí nhanh hơn gấp ba năm lần so người bình thường.”