Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lễ Bộ thị lang tiền nhiệm trong nhà ngục chữ Ất số 6, trải qua một tháng bị tra tấn, đã hiểu rõ tình hình. Đáng tiếc trong nhà không ai đưa bạc, mỗi ngày chỉ được hai muỗng cháo loãng, đói đến mức hấp hối.

“Tiểu ca, cho thêm một muỗng, thêm một muỗng nữa đi!”

“Chỉ vậy thôi.”

Chu Dịch không để ý tới lời cầu xin của Lễ Bộ thị lang tiền nhiệm, một là để cho hắn sợ, hai là người này không phải là thứ tốt lành gì.

Nguyên nhân bị nhốt vào thiên lao rất đơn giản là vì tham ô bạc của triều đình, nghe nói Cẩm Y Vệ tra ra mười mấy vạn lượng, các loại vàng bạc châu báu xếp thành một ngọn núi nhỏ.

Bên cạnh nhà ngục chữ Ất số 7.

Tô Văn Hào tỉnh lại sau khi đả tọa, tinh thần không tệ.

Khò khè khò khè uống xong bát cháo loãng, nói: “Tiểu ca có chuyện gì phiền lòng, lão phu tinh thông Dịch học thuật số, có thể giúp ngươi bài ưu giải nạn!”

“Vậy ngươi tính thử coi tại sao ta lại phiền lòng?”

Chu Dịch có chút đồng cảm với Tô Văn Hào, ngâm thơ rồi lại phát ngôn bừa bãi, thế là bị giam vào thiên lao chịu tội.

“Có phải là vì thằng nhãi này hay không?”

Tô Văn Hào chỉ qua bên cạnh, tiền thị lang đói nằm ở trên giường rên hừ hừ.

Từ đáy lòng Chu Dịch có chút thất vọng, học thuật số của Tô Văn Hào Dịch là nhìn mặt đoán ý, mà không phải là phương pháp bói toán chân chính, chẳng qua chỉ là gật đầu nói bừa.

“Bình sinh ta hận nhất là tham quan, mang tiếng là lấy bạc của triều đình, thật ra thì đều là mồ hôi nước mắt của nhân dân!”

“Hắc hắc, chuyện này thì ngươi không hiểu rồi.”

Tô Văn Hào cười hai tiếng: “Lão phu nhận ra thằng nhãi này, năng lực làm quan cũng coi như là không tệ, vì bá tánh làm được chút việc, bạc lấy được cũng không nhiều lắm.”

Tiền thị lang nằm rên hừ hừ hai tiếng: “Lão Tô, chẳng uổng công lão phu kết giao bằng hữu với một kẻ như ngươi!”

Chu Dịch thấy kỳ lạ nói: “Tại sao hắn lại vào thiên lao?”

“Quan trường không phải dựa vào chiến tích, cũng không phải là trắng hay đen, mà là bè phái!”

Tô Văn Hào nói: “Tham ô chưa chắc không được đề bạt, vào thiên lao cũng không phải bởi vì tham ô.”

Chu Dịch cẩn thận suy nghĩ, tấm tắc hai tiếng: “Thú vị, thú vị!”

Tiền thị lang nói: “Tiểu ca cảm thấy thú vị, thì cho thêm lão phu một muỗng cơm.”

“Được.”

Chu Dịch vốn định cười nhạo hắn hai câu, nhưng nghĩ lại thì phạm nhân trong nhà ngục chữ Ất không giống bình thường, có không ít nghi phạm được khôi phục chức vị, vẫn nên ít chọc ngoáy người ta mới là hay.

Vớt đáy thùng cháo, đưa cho tiền thị lang một chén.

Chu Dịch hỏi: “Hôm nay tại sao Tô tiên sinh lại có hứng nói chuyện thế này?”

Lão nhân này bình thường ít nói, cơm nước xong thì đả tọa tu hành, hẳn là nội công pháp môn nào đó, cho nên mới có thể giữ được tinh thần quắc thước, thân thể tráng kiện.

“Lưu lạc vào trong nhà giam, chớp mắt mà đã bốn năm năm rồi!”

Tô Văn Hào đắc ý ngâm thơ: “Lão phu có dự cảm, ngày ta rời khỏi nhà giam, trở về với tự do không còn xa.”

“Vậy thì chúc mừng Tô Văn Hào.”

Chu Dịch chắp tay, xách theo thùng rời đi.

Lão nhân này bị nhốt ba bốn năm mà vẫn không thay đổi, không thể kìm được cái miệng ngâm thơ, cái gì gọi là “Lầm lạc”, rõ ràng chính là không phục hình phạt của Sùng Minh đế.

Tiền thị lang đang vùi đầu ăn cơm, bỗng nhiên dừng lại một chút, ánh mắt rạng ngời rực rỡ.

Sau khi Ngụy Xương bị chém đầu.

Nhịp sinh hoạt của Chu Dịch khôi phục lại hai điểm một con đường là về nhà và thiên lao.

Chu phụ làm lính canh ngục hơn nửa đời, bạc kiếm được hơn phân nửa là đễ chữa bệnh cho Chu Dịch, non nửa số bạc còn lại dùng để mua một tòa nhà ở Thần Kinh.

Ninh Đức phường, vừa vào trong sân nhà.

Như trong kiếp trước, thì Hoàng thành nằm ở trung tâm, Ninh Đức phường là tứ hợp viện nằm ở vòng xa hơn, Chu Dịch phải làm việc liên tục năm trăm năm, không ăn không uống mới có thể mua nổi.

Quy Nguyên công tiến triển chậm chạp, nhưng Chu Dịch không vội, ưu thế lớn nhất của hắn chính là thời gian.

Năm rộng tháng dài, rồi sẽ có ngày thần công đại thành.

“Sờ đôi mày biếc thướt tha, cong cong như vẽ khuôn ngà tươi xinh……”

Chu Dịch í á hát dân ca, dù chưa luyện thành Quy Nguyên công, lại công thêm một phần phương pháp Đạo gia khóa dương cố tinh, có thể khiến cho người ta bền bỉ mà không nóng vội.

Sau khi điểm danh vào làm, Chu Dịch xách theo thùng đưa cơm.

Gặp phải Thường Ninh là sai nha ca tối hôm nay, còn có bốn ngục tốt đi theo sau, áp giải phạm nhân mang gông.

Phạm nhân tóc tai bù xù, nhìn kỹ thì đúng là Tô Văn Hào.

Chu Dịch tiến lên chào hỏi: “Thường thúc, vị này sao vậy?”

Trong Thiên lao, Chu Dịch có tuổi tác nhỏ nhất mà lại nhận chức trễ nhất, những ngục tốt và sai nha khác thì cùng thế hệ với Chu phụ, gặp người ta gọi một tiếng ‘thúc’ thì không lỗ, ngày thường cũng có thể được nhiều tiền bối quan tâm.

Thường Ninh hừ lạnh một tiếng: “Hừ hừ! Thằng nhãi này không phục phán quyết của bệ hạ, còn nguyền rủa tuổi thọ của bệ hạ, phải đưa đến Chiếu ngục trông giữ!”

Chiếu ngục là nhà giam nơi Cẩm Y Vệ thẩm vấn phạm nhân!

Nếu như bị nhốt vào thiên lao, còn có một cơ hội sống sót, thì vào Chiếu ngục chỉ có thể cầu nguyện sớm ngày đầu thai, còn bớt được bị khổ hình tra tấn.

Sắc mặt Tô Văn Hào xám trắng, trong miệng lẩm bẩm tự nói, cũng không biết đang đọc thơ gì nữa.

Nhà ngục chữ Ất số sáu.

Tiền thị lang ngồi xếp bằng trên chiếu, liếc mắt nhìn cháo loãng, ngoắc tay với Chu Dịch.

“Bản quan sắp ra tù rồi, mau đi chuẩn bị chút rượu ngon canh ngọt tới đây, nếu không đợi đến khi ta phục chức, cho một đám các ngươi đẹp mặt!”

Chu Dịch nhìn ngục giam bên cạnh trống rỗng, bừng tỉnh hiểu ra.

“Đại nhân chờ một lát, ta sẽ đi chuẩn bị ngay đây!”

Trưa hôm đó.

Thái giám trong cung vào thiên lao truyền chỉ, Lưu thị lang tố giác có công, lập công chuộc tội, được điều làm Hộ Bộ thị lang.

Lại Bộ giàu, Hộ Bộ sang, Lễ Bộ nghèo……

Lưu thị lang được lọt vào mắt Sùng Minh, giáng chức thực ra là thăng chức, đúng là chuột sa chĩnh gạo.

“Sau này, phải thận trọng lời nói hành động!”

Chu Dịch cũng bị dọa cho một thân mồ hôi lạnh, nếu như không đưa cho hắn một vá cháo kia, với tính khí của Lưu thị lang, sau khi ra tù có trả thù hay không.

Thì còn khó nói!