Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Mấy trăm năm rồi hơn một ngàn năm trôi qua, Chu Dịch vẫn bất biến, Phượng Dương quốc đã chẳng còn tồn tại nữa!

Trở lại phòng.

Chu Dịch hóa trang sơ một chút, khiến cho da dẻ trở nên xỉn màu, khuôn mặt có vẻ có chút tái nhợt bệnh tật.

Hiện giờ tuổi tác đã gần hai mươi chín, ở bên trong thiên lao tối tăm ẩm ướt đã lâu, rất dễ bị lão hóa trước tuổi, dáng vẻ như vậy mới là bình thường.

Ra cửa đi thẳng đến chợ sáng.

Chu Dịch tìm một quầy hàng ngồi xuống, kêu bà chủ bưng đến một bát tào phớ bánh quẩy, bỗng nhiên nghe được một tiếng chuông.

Tiếng chuông du dương, hồn hậu, dư âm lượn lờ không dứt!

Keng keng keng……

Liên tục chín tiếng, chợ sáng vốn đang náo nhiệt, đột nhiên yên tĩnh không một tiếng động.

Tất cả bá tánh đều ngẩng đầu nhìn về phía hoàng cung, động tác liền mạch nhịp nhàng, dường như đã luyện tập rất nhiều lần, chờ đợi rất lâu rồi.

Chu Dịch tiếp tục cúi đầu ăn đậu hủ, khóe miệng hơi hơi cong lên, chỉ cảm thấy đồ ăn ngon hơn gấp trăm lần so với bình thường.

“Cẩu hoàng đế cuối cùng cũng chết rồi!”


(1)bột ba đậu: ba đậu là một vị thuốc đông y, khi dùng nhiều có thể gây tiêu chảy thậm chí tử vong.

Bá tánh vừa mù quáng lại ngu xuẩn.

Bọn họ sẽ hoan hô nhảy nhót chỉ vì nhìn thấy những kẻ khởi nghĩa bị chém đầu, chỉ nghĩ muốn nhìn cảnh máu phun ra xa vài thước, suy nghĩ là có thể chấm màn thầu ăn được hay không.

Bá tánh lại là người thông minh.

Ngàn người vạn người đồng loạt nhìn về phía hoàng cung, vô cùng sẵn lòng im lặng, không tiếng động thúc đẩy lịch sử tiến tới.

Chu Dịch lúc này mới hiểu ra cái gì là ngàn người nhằm vào, không bệnh mà chết .

Hắn xoa miệng, ngẩng đầu hô một tiếng.

“Bà chủ, tính tiền.”

“Dịch ca nhi, hôm nay miễn phí.”

Bà chủ hoàn hồn sau tiếng chuông, dùng sức véo véo mặt, khiến cho bà ta không đến mức cười ra tiếng.

“Được.”

Chu Dịch không tỏ vẻ ta đây có tiền, võ đạo rèn thể là một cái động không đáy.

Võ quán thu học phí, mười lượng bạc không đắt. Sau khi truyền thụ công pháp, mới nói cho ngươi rèn thể cần phải uống thuốc bổ, nếu không thì người luyện sẽ tàn phế hoặc chết.

Đơn thuốc là bí mật của võ quán, chỉ có quán chủ mới biết, chỉ bán cho ngươi thuốc đã sắc sẵn.

“Mánh khóe này, nhìn kiểu gì cũng thấy giống game online miễn phí, không nạp tiền liên tục thì đừng mong mạnh hơn!”

Chu Dịch tặc lưỡi ngạc nhiên, bất kể là quá khứ hay tương lai, mánh khóe của con buôn chưa bao giờ thay đổi.

Từ rèn luyện bì mô đến mài giũa gân cốt, trước sau đã nạp vào năm sáu trăm lượng bạc, sau này còn có những thứ khó nhằn như luyện tạng, tẩy tủy, thuốc bổ lại càng đắt hơn, có giá hơn mấy ngàn lượng bạc.

Võ giả bình thường đạt tới cảnh giới nhị lưu , bắt đầu lang bạt giang hồ.

Trong đao quang kiếm ảnh nào có mấy ai giữ được đoan chính, đại đa số đều là vì kiếm bạc.

Chu Dịch không cần mạo hiểm như vậy, thiên lao có rất nhiều tham quan ô lại, chỉ cần cào một vố, cũng đủ võ đạo luyện thể.

Đi trên đường.

Bá tánh như là trúng phải bùa câm, ánh mắt không ngừng nhìn về phía hoàng cung, thoạt nhìn rất muốn nói chuyện, nhưng lại không dám nghị luận.

Đưa mắt trao đổi với nhau, dù sao thì cũng là mấy loại như mắng cẩu hoàng đế cuối cùng cũng đã chết ....

Trong thiên lao.

Lôi tư ngục đã thay quần áo trắng, đang chỉ huy lính canh ngục treo cờ trắng.

Hoàng đế băng hà, cả nước phải để đại tang.

Sau khi treo xong sáu lá cờ trắng, Lôi tư ngục gọi tất cả lính canh ngục tới.

“Trong cung truyền mệnh lệnh, từ giờ trở đi, thiên lao trong ngoài đóng cửa, cấm bất kỳ kẻ nào xuất nhập. Bao gồm bản quan, ăn uống đều ở trong tù!”

Lôi tư ngục nhìn về phía Chu Dịch: “Tiểu Dịch tử, ngươi đi xem gạo và mì của nhà bếp, không đủ thì nhanh chóng đi mua.”

Trong tang kỳ của hoàng đế, cấm yến tiệc, cho nên chỉ có thể ăn cơm trắng, bột mỳ.

Tuy rằng tuổi tác của Lôi tư ngục cũng lớn rồi, nhưng trí nhớ càng ngày càng tốt, hiển nhiên là dự định giữ chức vị này đến chết, nghe đồn có người dùng chức vụ thất phẩm Hình Bộ Viên Ngoại Lang để đổi mà ông cũng không chịu đổi.

Chu Dịch lĩnh mệnh nói: “Tuân mệnh!”

Trương Chu nhắc nhở nói: “Rượu gia vị nhớ mua thêm mấy lọ, thức ăn xào bỏ ít, thì không ngon đâu.”

Ha ha!

Chúng ngục tốt ầm ầm cười ra tiếng, nhà khác nấu đồ ăn thì thêm rượu gia vị, Trương Chu ăn cơm thì uống rượu gia vị.

“Ta biết rồi.”

Chu Dịch làm việc ở thiên lao mười năm, sớm đã hiểu rõ mọi người, ngày thường không ít khi hẹn nhau đến Câu Lan Viên nghe hát, nói chuyện làm việc đã không còn câu nệ từ lâu rồi.

Quan viên chính thức trong thiên lao ít, lính canh ngục hèn mọn thì có nhiều, đều là biên chế truyền qua mấy thế hệ.

Cho nên giữa bọn họ với nhau cũng chẳng ai khinh thường ai, còn bởi vì công việc quá béo bở, quan hệ giữa đồng liêu với nhau muốn không tốt thì cũng khó.

……

Nhà bếp.

Lưu đầu bếp đã ở trong phòng bếp, đang chỉ huy con trai kiêm đồ đệ của hắn làm cơm tập thể.

Chu Dịch kinh ngạc nói: “Tại sao ngươi lại ở đây, đừng bận rộn nữa, còn không về thì thiên lao khóa cửa đấy.”

“Không đi nữa, không đi nữa, cứ ở trong thiên la một thời gian.”

Lưu đầu bếp lau mồ hôi trên mặt, thấp giọng nói: “Chủ nhân của chúng ta nói Thần Kinh sắp loạn lạc rồi, nên đã đóng cửa Đỉnh Hương Lâu, chưởng quầy và tiểu nhị muốn ra khỏi cửa thành, nhưng đều bị người ta cản lại.”

“Ta nghĩ chẳng nơi nào an toàn như thiên lao, nên dẫn theo Thuận Tử tới đây tránh nạn!”

“Cao minh!”

Chu Dịch dựng cái ngón tay cái.

Quan sát vò gạo, vò bột mì, vò rượu, cũng đủ cho trên dưới thiên lao ăn hơn một tháng, nói chuyện phiếm một lát cùng Lưu đầu bếp, xách theo thùng cơm đi đưa cơm.

Cái công việc đưa cơm này, có cho chức sai nha cũng không đổi.

Sai nha thường xuyên áp giải phạm nhân đi lưu đày, vừa đi vừa về là hàng ngàn hàng vạn dặm đường, bên ngoài binh hoang mã loạn, làm gì được an toàn như trong thiên lao.

Đương nhiên, áp giải phạm nhân cũng là một chuyện cực tốt, đám lính canh ngục đều tranh nhau làm.

Đi lại trên đường ngồi xe ngựa khách điếm, rượu ngon đồ ăn ngon tha hồ, ít nhất thì cũng lấy được mấy trăm lượng bạc vào tay!

Nhà ngục chữ Ất số ba.

Chu Dịch rót xong cháo loãng, đang chuẩn bị rời đi.

Người phạm nhân già nua bám vào khung cửa, đầu bù tóc rối, gầy như que củi, cầu xin hỏi.

“Tiểu ca nhi, hình như lão phu nghe thấy tiếng chuông, rốt cuộc là mấy tiếng?”

“Chín tiếng.”