Ta, Vô Địch Từ Phá Của Bắt Đầu (Dịch)

Chương 11. Đan dược nát này đắt như vậy? (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Một lát sau.

Diệp Phong đi tới một phòng giám định, bên trong có một nam tử trung niên chừng bốn mươi tuổi đang ngồi.

"Công tử, không biết ngươi muốn bán đấu giá đan dược mấy phẩm?"

Tào An Sơn nhìn thấy Diệp Phong được nhân viên công tác dẫn vào, trực tiếp hỏi thăm.

"Chính là viên Thanh Huyền Đan này."

Diệp Phong cũng không nói nhảm, trực tiếp lấy một viên Thanh Huyền Đan ra bỏ lên bàn.

Trừng!

Nhưng mà khiến cho Diệp Phong ngoài ý muốn chính là Tào An Sơn đối diện nhìn thấy đan dược thì lại kinh hãi trực tiếp đứng phắt dậy từ trên ghế.

"Cửu vân, lại là cửu vân Thanh Huyền Đan!"

Vẻ mặt chấn kinh, Tào An Sơn cầm lấy đan dược cẩn thận tra xét một phen, sau đó cũng không nhịn được lên tiếng kinh hô.

"Cái đan dược này rất mạnh sao?"

Diệp Phong nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Tào An Sơn, tràn đầy tò mò hỏi.

"Rất mạnh!"

"Luyện chế Thanh Huyền Đan cần phải chú ý nhiều thứ lắm, bất kỳ một cái sai lầm nhỏ nào cũng có thể khiến cho đan dược không hoàn chỉnh, mặc dù chỉ là tam phẩm Thanh Huyền Đan, chỉ có thể cho tu sĩ Dung Linh Cảnh, Khí Động Cảnh với Linh Hải Cảnh phục dụng, nhưng dù sao cũng là cửu vân, có thể phát huy dược hiệu của đan dược ở mức tối đa."

"Trước đây phẩm chất cao nhất mà ta gặp cũng chỉ ở nhất phẩm Thanh Huyền Đan, hơn nữa cũng chỉ là bát vân."

Tào An Sơn cũng không có vì Diệp Phong cái gì cũng đều không hiểu mà giấu diếm cái gì.

"Cái gì bát vân, cửu vân, mấy thứ này có ý nghĩa gì?"

Diệp Phong nghe bó tay toàn tập, không hiểu gặn hỏi lại.

"Công tử, không cần biết là đan dược mấy phẩm, nhất vân đại biểu cho dược hiệu của viên đan dược này chỉ có một thành của đan dược hoàn chỉnh, nhị vân chính là hai thành dược hiệu, mà hoàn chỉnh đan dược thì là trạng thái lý tưởng, thập vân đan dược, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa từng nghe nói có người có thể luyện chế ra thập vân đan dược, cho dù là cấp thấp nhất nhất phẩm."

"Nhưng mà cho dù là nhất vân đan dược thì dược hiệu cũng tuyệt đối mạnh hơn trực tiếp phục dụng linh thảo nhiều, mà có thể luyện chế ra mấy vân cũng là tiêu chuẩn mà một Luyện Đan Sư phải khảo hạch."

Nghe Tào An Sơn giải thích xong, Diệp Phong trực tiếp hỏi: "Vậy cái viên đan dược này có thể bán được giá bao nhiêu?"

"Một viên tam phẩm đan dược, bình thường giá mấy chục vạn đê phẩm linh thạch, mà viên Thanh Huyền Đan này không chỉ có thể thanh trừ tạp chất trong cơ thể, còn đạt đến cửu vân, giá cả cụ thể không dễ đánh giá, chỉ sợ phải chờ lên buổi đấu giá mới có thể biết được."

Tào An Sơn cũng không dám nói chắc, nếu như ở buổi đấu giá, gặp được khách hàng thích hợp, vậy giá trị tối thiểu của viên Thanh Huyền Đan này có thể tăng mấy lần, dù sao dược hiệu của Thanh Huyền Đan tương đối đặc thù.

"Cái gì!"

"Một viên đan dược nát này có giá trị mấy chục vạn đê phẩm linh thạch?"

Nhưng mà Diệp Phong nghe được cái giá tiền này thì lại vẻ mặt chấn kinh, hắn không ngờ được là một viên đan dược nát như thế mà lại có giá trị mấy chục vạn đê phẩm linh thạch, đổi thành thượng phẩm linh thạch thì cũng là mấy chục miếng thượng phẩm linh thạch.

Lúc này, Diệp Phong không nhớ rõ mình mua sắm một đệ tử thân truyền thì tốn năm mươi vạn thượng phẩm linh thạch, thuê Bạch lão ném phù lục thì tốn mười vạn thượng phẩm linh thạch.

Đan dược nát?

Nghe Diệp Phong gọi viên cửu vân Thanh Huyền Đan mà hắn cũng rất muốn có này là đan dược nát, khóe miệng Tào An Sơn không nhịn được co quắp, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình như biến thành tên ăn mày, đan dược nát trong mắt người khác lại là bảo trong mắt hắn.

"Khi nào phòng đấu giá các ngươi có buổi đấu giá?"

Diệp Phong quay qua nhìn Tào An Sơn, hỏi thẳng.

"Thiếu gia, vừa khéo buổi chiều hôm nay có một buổi đấu giá."

Tào An Sơn vội vàng cười đáp.

"Được rồi, còn có một viên nữa, ngươi liên hệ người phụ trách phòng đấu giá thêm hai viên đan dược vào buổi đấu giá xế chiều đi, đến lúc đó bán được bao nhiêu linh thạch thì ta đến lấy."

Nói xong, Diệp Phong lấy ra một viên Thanh Huyền Đan nữa để trên mặt bàn, sau đó đứng dậy rời đi.

"Đan dược nát này lại mắc như vậy, ta cũng muốn xem xem có bao nhiêu oan đại đầu cạnh tranh hai viên đan dược này."

Mặc dù Diệp Phong nói rất nhỏ nhưng Tào An Sơn không chỉ là lục phẩm Luyện Đan Sư mà còn là cường giả Tử Phủ Cảnh, nghe nói như thế thì hắn cảm thấy cả người đều tê, đan dược hi hữu trân quý như thế, sao người cạnh tranh lại biến thành oan đại đầu?

Răng rắc!

Sau khi rời khỏi phòng đấu giá, Diệp Phong tiện tay ăn một viên Thanh Huyền Đan, nếu thanh trừ tạp chất trong cơ thể, vậy ăn cũng sẽ không sao, dù sao cũng là sản phẩm bại gia, ăn như đồ ăn vặt là được.

Hả?

Đúng lúc này, Diệp Phong chợt thấy bên cạnh đường đi có một con tiểu hoàng cẩu nằm rạp trên mặt đất thoi thóp, vô cùng đáng thương nhìn mình, bất đắc dĩ thở dài, đi thẳng đến chỗ tiểu hoàng cẩu.

"Cẩu tử, ta vừa mới bấm ngón tay tính toán, phát hiện chúng ta người chó hữu duyên, sau này ngươi theo ta."

Nói xong, Diệp Phong mua chút bánh bao ở quầy hàng gần đó.

"Ăn đi, ăn nhiều một chút."

Nhìn tiểu hoàng cẩu ăn uống thả cửa, Diệp Phong thầm nghĩ trong lòng: "Cũng không biết có một ngày người ở thế giới này phát phát hiện mình sống không bằng một con chó thì có thể hỏng mất hay không."

Không sai, Diệp Phong vừa mới nghĩ đến tự mình ăn đan dược thì mệt mỏi quá, coi như kêu Vô Phong sư đệ, mỹ nữ sư tôn với khổ lực công Bạch lão, muốn ăn hết một vạn viên Thanh Huyền Đan thì sợ quai hàm cũng sẽ bãi công.

Nhưng bây giờ ổn, có tiểu hoàng cẩu, một vạn viên đan dược không là vấn đề, coi như sau này sản phẩm bại gia xoát ra đan dược nữa thì cũng không cần lo lắng.

Tiểu hoàng cẩu ăn no, cái đầu nhỏ không ngừng cọ ống quần Diệp Phong, cực kỳ thân mật.

"Đi, dẫn ngươi đi tắm, sau đó bắt đầu làm việc cho lão tử."

Diệp Phong cười lớn một tiếng, dẫn theo tiểu hoàng cẩu đi tới một nhà tửu lâu cách đó không xa.

"Vị thiếu gia này, ngài không thể dẫn chó vào tửu lâu."

Điếm tiểu nhị nhìn thấy Diệp Phong dẫn theo tiểu hoàng cẩu toàn thân bẩn thỉu đi vào tửu lâu, vội vàng đi lên cười khuyên.

"Bao nhiêu linh thạch, nói đi, mở cho ta một phòng khách thượng đẳng, ta phải tắm rửa cho chó ta nuôi."

Diệp Phong không thèm để ý chút nào, nói thẳng.

Cuối cùng, Diệp Phong tốn một vạn đê phẩm linh thạch, mướn một phòng khách thượng đẳng, hơn nữa thuận lợi dẫn tiểu hoàng cẩu vào tửu lâu.

Trong phòng khách.

Diệp Phong nhìn tiểu hoàng cẩu vui chơi trong thùng tắm lớn, vẻ mặt bất đắc dĩ, tốn gấp mười giá tiền mở một phòng khách, hệ thống lại không xem nó là hành vi phá sản.