Ta Xây Dựng Tổ Chức Cứu Thế (Dịch)

Chương 15. Phần 1: Tam Quan Triệt Để Vỡ Tan

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Bọn hắn đã bị cuốn vào phong nhãn của vòi rồng, tiếp đó, gió lốc cuồng bạo sẽ bẻ gãy máy bay cánh, sau đó toàn bộ bọn hắn sẽ biến thành mảnh vụ, như quần áo bị ném vào trong máy giặt!

Giống như trừ trơ mắt nhìn mình tới gần tử vong ra thì không có bất kỳ biện pháp nào.

Phó cơ trưởng đã phát ra tiếng kêu rên cuồng loạn.

Thật giống như nhảy xuống vực sâu vạn trượng, từ vào lúc này đến lúc tử vong giáng lâm, mỗi một giây đều là tuyệt vọng vô hạn.

- Thượng Đế, ta không muốn chết!

Cơ trưởng có kinh nghiệm lái máy bay phong phú cũng bắt đầu giống đứa bé một dạng khóc lớn tiếng hào.

Ầm ầm!

Cùng với tia chớp màu xanh lam xẹt qua chân trời, trong nháy mắt ánh sáng chói mắt chiếu rọi thế giới, cơ trưởng và phó cơ trưởng đồng thời mở to hai mắt.

Trong một khoảnh khắc đó, bọn hắn giống như nhìn thấy một bóng người đứng sừng sững giữa sấm chớp.

Lại là một tia sét đánh xuống!

Lần này, bọn hắn giống như đã thấy rõ ràng, đó thật là một bóng người đang lơ lửng giữa chân trời, mưa to vờn quanh hắn, sấn sét đánh xuống bên cạnh hắn, trên quần áo đồ án màu trắng phản xạ ra hào quang chói sáng, trong áo bào cuồng phong cổ động.

- Thượng Đế!

Trong lòng cơ trưởng lại hiện ra hi vọng.

Đây là trong tuyệt cảnh nhìn thấy ánh rạng đông kỳ tích, cho dù ánh rạng đông này không thể tưởng tượng nổi đến cỡ nào, hắn gắt gao mở to hai mắt, hình như muốn phân rõ mình nhìn thấy chính là thật mà không phải ảo giác, đồng thời như bị điên hô to đối với phó cơ trưởng.

- Hán Khắc, ngươi nhìn thấy Thượng Đế không? Ngươi nhìn thấy không?

- Có! Ta nhìn thấy! Ta nhìn thấy!

Phó cơ trưởng cũng như bị điên hô to, thậm chí không ngừng quơ hai tay của mình, giọng của hắn điên cuồng thật giống như vui đến phát khóc.

- Thượng Đế gì?

Nhân viên đài quan sát cũng nghe thấy thanh âm này, hắn tưởng rằng cơ trưởng và phó cơ trưởng dưới áp lực sắp tử vong, xuất hiện ảo giác.

Nhưng rất nhanh, bên cạnh hắn cũng truyền tới âm thanh hô to.

- Đó là cái gì? Bên kia! Trước mặt phi cơ đó!

- Ta cũng nhìn thấy! Nói cho ta đây không phải thật đi!

- Hít hà…! Sao lại có thể như thế?

Càng ngày càng nhiều người chen đến bên cạnh cửa sổ, âm thanh của bọn hắn tràn ngập kinh hãi không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn khiếp sợ hơn so với vừa rồi biết được tai nạn trên không sắp xảy ra.

Bởi vì đây hoàn toàn là tam quan vỡ tan.

Nhân viên làm việc ở đài quan sát cũng ngẩng đầu, thậm chí một tay còn cầm lấy kính viễn vọng bên cạnh.

Sau đó hắn cũng nhìn thấy, giữa bầu trời sấm sét vang dội, rõ ràng là một bóng người, bay múa ở trên không trung.

Oanh!

Một tia sét chói mắt, bỗng nhiên bổ về phía bóng người đó.

Không ít người đã vô ý thức phát ra tiếng hét, thậm chí kinh hãi lui lại.

Nhưng một tia sét này lại không giống như trong tưởng tượng trực tiếp bổ vào trên người bóng người kia, mà bị người đó bắt lại!

Không sai, trong tầm mắt của kính viễn vọng, bóng người kia vươn hai tay, từ giữa đó bắt lấy tia sét vặn vẹo, thật giống như bắt lấy một sợi dây thừng lan tràn đến trời đất, tiếp theo là tia thứ hai, tia thứ ba... Dù không nhìn qua kính viễn vọng thì cũng có thể nhìn thấy từng tia sét đến từ chân trời hội tụ ở chỗ đó, bị bóng người không biết là ngươi hay Thần kia nắm thật chặt ở trong tay.

Sấm sét chẳng khác nào có sinh mệnh.

Không ngừng vặn vẹo, nhưng lại không cách nào tránh thoát.

- Chuyện này sao có thể!

Tất cả mọi người cảm thấy mình vỡ vụn không chỉ là tam quan, còn có khoa học và thường thức.

Sấm sét... Làm sao có thể bị chụp vào trong tay!

Một số người thậm chí hung hăng cho mình một bạt tai, chân chính đang hoài nghi mình có phải là đang nằm mơ hay không.

Nhưng dù như thế nào, mọi việc trước mắt vẫn y như cũ!

Đây là dụng cụ sấm sét vu thuật, có thể hóa tia sét vô hình thành hữu hình, hóa năng lượng khổng lồ kia thành lực lượng khổng lồ!

Thẩm Dật đã quyết định ra tay, vậy sẽ phải dùng phương thức chấn động nhất! Khó có thể tin nhất!

Trên bàn tay của hắn tràn ngập vầng sáng ma lực, bắt thật chặt lấy từng tia sét, sau đó hướng về phía trước ra sức hất lên, tia sét màu xanh lam đậm giống như những sợi dây thừng bay múa ra ngoài, cột chặt máy bay đang lung lay sắp đổ!

Ánh sáng kéo dài kia làm cho cả bầu trời sáng như ban ngày!

Ngay khi trong ánh mắt tất cả mọi người rung động, Thẩm Dật lấy lôi điện làm dây xích, kéo máy bay từ trong trung tâm của vòi rồng khổng lồ ra ngoài.

Một màn này giống như Odin gầm thét trên tầng mây, Prometheus đánh thiên hỏa xuống đất, Zeus tuyên chiến với cha của hắn - Cronus trên đỉnh Olympic.

Cảnh tượng rất giống trong sử thi to lớn và hào hùng!

Ngôn ngữ đã không thể nào biểu đạt tình cảnh lúc này, thậm chí ngay cả Thượng Đế thường xuyên treo ở bên miệng cũng quên nói, mọi người chỉ toàn thân run sợ nhìn, bón người kia lấy lôi điện kéo máy bay từ trong vòi rồng ra ngoài, cực kỳ dễ dàng lắc lư giữa không trung, lại chậm chạp đặt ở trên đường chạy, tóe lên một mảnh tia lửa chói mắt.

- Mau qua đó!

Cuối cùng, cũng có người kịp phản ứng! Phát ra âm thanh thét lên, sau đó trực tiếp quay đầu bỏ chạy.

Những người còn lại giống như bừng tỉnh lại từ trong mộng, từng người theo sát phía sau.

Bọn hắn mang theo tâm trạng run rẩy và kính sợ, muốn đi xem người giống như thần linh kia, muốn chứng minh, muốn tái tạo lại tam quan bị vỡ nát của mình.

Thẩm Dật bắt lấy tia sét, sau khi mất đi trói buộc đã sớm tiêu tán.

Nhưng sấm chớp mưa vẫn chưa đi xa.