Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 11. Sinh tử ước chiến

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nhóm: Liliana

Nguồn: Truyenyy

-------------

- Tư Nam, Tàng Bảo đồ lại có thể chứng minh được gì? Coi như là có thể chứng minh là ngươi cho ta biết cùng Như Tuyết đi Đại Hoang Sơn thám hiểm thì như thế nào? Ngươi sao có thể chứng minh là chúng ta giết ngươi? Hơn nữa những dấu vết ở vách núi kia chẳng lẽ ngươi không biết sao?

- Ngày đó phát hiện bảo tàng, ba người chúng ta vốn nói muốn chia đều, thế nhưng mà chính ngươi đã đoạt Long Hổ Đại Đan, về sau liều lĩnh nuốt xuống muốn công kích ta cùng Như Tuyết, tự mình ngã xuống vách núi, cùng chúng ta có quan hệ gì? Ngươi không thể đem ở trong năm năm không đột phá, trở thành phế vật nộ khí phát tiết đến trên người chúng ta a, tốt xấu gì ngươi ta cũng là hảo hữu, ngươi làm như vậy, ai...

Hoàng Thiên Hoa chậm rãi nói, khuôn mặt vô cùng thành khẩn, hời hợt hai ba câu nói liền đẩy trách nhiệm của mình không còn một mảnh.

Ngay cả Khương Tư Nam cũng không thể không bội phục, đôi phụ tử này hành động tinh xảo.

Khương Viễn Sơn cười lạnh không thôi, tuy hắn biết rõ chuyện hôm nay chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy, nhưng nhìn phụ tử Hoàng Lễ Nghiêm như vậy, vẫn nén không được lửa giận thiêu đốt.

- Bệ hạ, hôm nay căn bản không cách nào chứng minh chân tướng sự tình, tiếp tục như vậy cũng tranh không ra cái gì, kính xin bệ hạ thánh tài!

Hoàng Lễ Nghiêm khom người nói.

Đức Tông Hoàng Đế cũng thật khó khăn, tuy nội tâm của hắn vẫn thiên hướng cha vợ của mình, nhưng lại không thể đơn giản biểu hiện ra ngoài, trầm ngâm thật lâu.

- Khởi bẩm bệ hạ, thần có một chủ ý không biết có thể thực hiện hay không?

Hoàng Thiên Hoa bỗng nhiên lên tiếng nói.

- A? Ngươi có ý kiến gì?

Đức Tông Hoàng Đế nghi ngờ nói.

- Tư Nam đã nhận định là ta giết hắn, nhưng mà hiện tại hắn không có chứng cớ, trong nội tâm thần cũng rất ủy khuất, không bằng như vậy, Tư Nam đã bị cường giả thần bí coi trọng, khẳng định tu vi tăng lên vô cùng nhanh chóng, hai người chúng ta có thể định ra một năm ước hẹn, một năm sau hai chúng ta công bình chiến một trận, để chấm dứt ân oán hôm nay, bệ hạ nghĩ như thế nào?

Hoàng Thiên Hoa nhẹ nói, khuôn mặt hắn vốn anh tuấn, thoạt nhìn ôn hòa, để cho người xem xét liền sinh lòng hảo cảm.

- Ha ha ha, phụ tử các ngươi thật đúng là vô sỉ!

Khương Viễn Sơn giận quá mà cười.

- Các ngươi vốn đã biết rõ Tư Nam kẹt ở Hậu Thiên Tứ Trọng năm năm không thể đột phá, còn muốn định ra một năm ước hẹn để cho hắn chịu chết? Liền tính toán hắn may mắn trải qua một kiếp này tu vi có chỗ gia tăng, nhưng mà các ngươi ai cho rằng Hậu Thiên Tứ Trọng có thể ở một năm sau chiến thắng Hậu Thiên Bát Trọng?

Phải biết rằng, Hậu Thiên Cửu Trọng, trước tứ trọng chỉ cần Linh Dược sung túc, thiên phú đủ cao, trong thời gian ngắn đột phá là không có vấn đề, nhưng mà từ Hậu Thiên Ngũ Trọng bắt đầu, rèn luyện lục phủ ngũ tạng, cần nhờ huyết khí trong cơ thể ngưng luyện thận, chậm chạp rất nhiều, có ít người thậm chí hai ba năm cũng không có chút tinh tiến.

Nam Cung Chính Hùng ở một bên không nói lời nào cũng lắc đầu, nội tâm thở dài một hơi, đây nhất định là sự tình không cách nào làm được.

Hoàng Thiên Hoa mặt không đổi sắc, như trước cười nhạt nói:

- Lão Vương gia lời ấy sai rồi, không nói Tư Nam lần này được Đại Tạo Hóa, hơn nữa lúc trước hắn cũng nuốt qua Long Hổ Đại Đan, đây chính là vô thượng linh đan để người tốc hành Tiên Thiên cảnh, nói không chừng một năm sau Tư Nam phá vỡ mà vào Tiên Thiên Tông Sư cảnh ấy chứ, đến lúc đó nhất định sẽ vượt xa ta, Tư Nam, ngươi không phải là không dám chứ?

Có thể đem vô sỉ nói thành đường hoàng như vậy, Khương Tư Nam lần thứ nhất cảm giác được Hoàng Thiên Hoa cũng không phải một người dễ đối phó.

Bụng dạ độc ác, là một nhân vật.

- Khương Tư Nam, ngươi cho rằng như thế nào?

Đức Tông Hoàng Đế lên tiếng hỏi.

- Ta đồng ý!

Ánh mắt của Khương Tư Nam sáng ngời, thần sắc vô cùng bình tĩnh.

- Nhưng mà về luận bàn ta muốn uốn nắn hai điểm!

- Thứ nhất, một năm quá dài, ta không đủ kiên nhẫn để cho cừu nhân của ta sống lâu như vậy, một tháng! Ta muốn một tháng sau cùng hắn chiến một trận!

- Thứ hai, trận chiến này bất luận thắng thua, chỉ luận sinh tử, ta cùng Hoàng Thiên Hoa không chết không ngớt!

Khương Tư Nam nói như Kinh Lôi, chấn đắc toàn bộ Trùng Dương Điện lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người như nhìn một kẻ ngu si, vô cùng chấn động nhìn chằm chằm vào Khương Tư Nam, căn bản không biết hắn từ đâu tới tin tưởng.

Dù Khương Tư Nam chết mà phục sinh để cho người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, dù hắn đã nhận được chút cơ duyên, nhưng mà muốn ở trong vòng một tháng đả bại Hoàng Thiên Hoa, thậm chí đánh chết đối phương, không khác nói chuyện hoang đường viển vông.

Dù sao hắn hiện tại chỉ là Hậu Thiên Tứ Trọng luyện huyết, mà Hoàng Thiên Hoa đã là Hậu Thiên Bát Trọng, chỉ thiếu chút nữa có thể đạt tới Hậu Thiên Cửu Trọng, ở trong đó chênh lệch căn bản không cách nào đền bù.

Dù Khương Tư Nam lại thiên tài, một tháng sau đột phá đến Hậu Thiên Lục Trọng đã rất khó lường rồi, dù sao lục phủ ngũ tạng rèn luyện huyết khí, liên quan đến căn cơ tu luyện sau này, không có khả năng một lần là xong.

Ngay cả Khương Viễn Sơn nghe được Khương Tư Nam nói như thế, sắc mặt cũng lộ ra lo lắng, tuy hắn biết rõ Khương Tư Nam hôm nay rất bất phàm, nhưng mà một tháng thật sự quá ngắn a.

Nếu như là một năm, Khương Viễn Sơn tin tưởng, tôn nhi của mình tuyệt đối có thể xa xa ném Hoàng Thiên Hoa ở sau lưng, dù sao Hậu Thiên Ngũ Trọng có thể có lực lượng của Hậu Thiên Bát Trọng, gần vạn cân lực, cái này là yêu nghiệt bực nào?

Nhưng mà khi Khương Viễn Sơn chứng kiến ánh mắt tự tin của Khương Tư Nam, Tôn nhi vốn trầm mặc ít nói bây giờ lại có một loại hào quang, đó là một loại hào quang tự tin lạnh nhạt cùng khám phá sinh tử.

Ánh mắt của Khương Viễn Sơn xuyên thấu qua thời gian, giống như thấy được người mười năm trước kia, áo trắng tung bay, đồng dạng tự tin lạnh nhạt, đồng dạng tản ra hào quang bức người, thần sắc của hắn bỗng nhiên có chút thương cảm, thở dài một hơi, cuối cùng đồng ý.

Đi ra Trùng Dương đại điện, bầu trời lộ ra tia nắng ban mai, một tia ánh sáng mặt trời đâm rách Hắc Ám trùng trùng điệp điệp, chiếu vào trên hoàng cung vàng son lộng lẫy, kim quang sáng chói.

Hoàng Thiên Hoa như xem người chết nhìn Khương Tư Nam, khóe miệng lộ ra một tia khinh thường, thò tay làm một động tác cắt cổ khiêu khích.

Khương Tư Nam chỉ cười nhạt một tiếng, căn bản bỏ qua sự hiện hữu của hắn, cùng Khương Viễn Sơn ly khai hoàng cung.

Đã trải qua tử vong cùng tân sinh, tâm cảnh của Khương Tư Nam đã trở nên vô cùng lạnh nhạt, Hoàng Thiên Hoa khiêu khích như tôm tép nhãi nhép mà thôi.

Trong lòng hắn, kỳ thật vô luận hôm nay Trùng Dương đại điện kết quả như thế nào, Hoàng Thiên Hoa cùng Tần Như Tuyết cũng đã bị phán án tử hình.

- Một tháng sau ước chiến, có nắm chắc không?

Trên đường phố, Khương Viễn Sơn trầm mặc thật lâu, vẫn mở miệng hỏi.

Khương Tư Nam mỉm cười, nhìn ánh sáng mặt trời duỗi cái lưng mệt mỏi, cốt cách toàn thân đùng đùng rung động, tràn đầy lực lượng.

- Gia gia yên tâm, một tháng sau, Hoàng Thiên Hoa hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Ánh mắt của Khương Tư Nam lập tức lợi hại, có một tia hào quang lập loè, mang theo một loại quả quyết cùng tự tin để cho Khương Viễn Sơn cũng động dung.

- Ha ha ha ha... Tốt! Không hổ là cháu trai của Khương Viễn Sơn ta!

Khương Viễn Sơn cười vô cùng thoải mái, mấy ngày liên tiếp hậm hực, thống khổ đều ở trong tiếng cười quét qua là hết, hắn râu tóc tung bay, như Hùng Sư uy nghiêm bá khí.

Khương Tư Nam cũng thật cao hứng, cao hứng phát ra từ nội tâm, nội tâm của hắn âm thầm nói với mình: Còn sống cảm giác thực tốt! Từ nay về sau, ta sẽ vì thủ hộ người ta quan tâm nhất mà chiến, thần cản sát thần, tiên ngăn sát tiên!

Ông cháu đi về phía Võ Thành Vương phủ, dưới ánh mặt trời bóng dáng càng kéo càng dài.