Thái Tử Yêu Nghiệt

Chương 17. Có nhớ bổn cung không?

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chương 17: Có nhớ bổn cung không?

Mắt thấy Cửu hoàng tử sắp sửa đẩy rèm cửa ra, phát hiện bí sự giữa mình và Lý Thần, Triệu Thanh Lan chỉ cảm thấy bản thân hít thở không thông.

Nếu Cửu hoàng tử thật sự thấy cảnh này, mình và Lý Thần ngoại trừ giết hắn diệt khẩu ra, còn có biện pháp nào khác?

Lý Thần, Lý Thần!

Triệu Thanh Lan bối rối nhìn về phía Lý Thần, khát vọng hắn có thể nghĩ ra biện pháp ngăn cản Cửu hoàng tử.

Nàng chưa từng nghĩ tới, mình có một ngày lại phải dựa vào Lý Thần nghĩ biện pháp.

Mà Lý Thần... ngay tại lúc này, tay của hắn rõ ràng còn không có ngừng, mà là cởi bỏ dây buộc yếm, nội y của Triệu Thanh Lan.

Triệu Thanh Lan cảm thấy trên người thả lỏng, mở to hai mắt.

Giờ phút này, nàng thực hoài nghi kiếp trước Lý Thần là sắc quỷ đầu thai.

Nàng có một loại xúc động, không quan tâm gì nữa, liều mạng với tên khốn kiếp này là được.

Mọi người cùng chết!

Bên ngoài, tay Cửu hoàng tử đã đưa qua màn cửa, chỉ cần vừa vén lên thì có thể nhìn thấy hết thảy mọi thứ trong tẩm điện.

Đúng lúc này, Triệu Thanh Lan chợt cảm thấy trên người nhẹ bẫng, thế mà Lý Thần lại đi từ trên người nàng xuống.

Vì thế, khi Cửu hoàng tử vén rèm cửa lên, thứ nhìn thấy chính là hoàng hậu nằm ở trên giường mềm, sắc mặt đỏ ửng mang theo chút quẫn bách, mà thái tử Lý Thần thì ngồi chồm hổm trên mặt đất, thu thập mảnh vỡ chén trà.

Hình ảnh này thoạt nhìn rất bình thường.

Nhưng Cửu hoàng tử lại cảm thấy chỗ nào cũng không bình thường.

Có lẽ là vì sắc mặt của mẫu hậu quá hồng, loại hồng này trước đây hắn chưa từng thấy qua.

Hay là bởi vì hô hấp của mẫu hậu thái tử đều rất gấp gáp...

"Nhìn đủ chưa?"

Lý Thần cầm hai mảnh vỡ của chén trà, lạnh nhạt nói với Cửu hoàng tử.

Ánh mắt đạm mạc của Lý Thần bao phủ trên người, Cửu hoàng tử chỉ thấy cả người run rẩy, phảng phất trở lại cơn ác mộng ngày đó thiếu chút nữa bị Lý Thần giết chết.

Môi hắn khô khốc, ánh mắt kinh hoảng, không biết làm sao nói: "Nhìn, nhìn đủ rồi."

"Nhìn đủ rồi còn không cút ra ngoài!"

Lý Thần quát lớn một tiếng, làm cửu hoàng tử sợ tới mức run rẩy, hai đầu gối gần như là mềm nhũn trên mặt đất.

"Vâng, đệ xin lỗi!"

Triệu Thanh Lan nhìn Cửu hoàng tử trên mặt đất, vô cùng thất vọng.

Không nói cái khác, chỉ riêng phần can đảm này, hai người này chính là khác biệt một trời một vực, Cửu hoàng tử như thế, làm sao có thể nâng đỡ được?

Một ngày nào đó, thật sự muốn Cửu hoàng tử quang minh chính đại chống đối Lý Thần, hắn có dũng khí đó sao?

Trong lòng nặng nề, Triệu Thanh Lan xua tay nói: "Sách của Cửu hoàng tử còn chưa đọc xong, ra ngoài tiếp tục đọc, bản cung nghe... Thái tử, ngươi về Đông cung trước đi, trời đã khuya, ngươi còn ở lại Phượng Hi cung không hợp lễ."

Lý Thần liếc nhìn Triệu Thanh Lan, thấy sắc mặt và ánh mắt Triệu Thanh Lan vô cùng lạnh nhạt.

Hiển nhiên, nếu Lý Thần lại cưỡng ép lưu lại, sẽ chỉ hoàn toàn chọc giận nàng.

Nghĩ đến đây, Lý Thần chắp tay nói: "Như vậy ta cáo lui."

Nói xong, hắn lại tiến đến bên tai Triệu Thanh Lan, nhẹ giọng nói: "Hôm nay chưa xong, lần sau lại tiếp tục."

Nghe nói như thế, Triệu Thanh Lan run lên, cả người đều căng thẳng.

Lý Thần nói xong câu đó, nhẹ nhàng thở ra một hơi đối với lỗ tai Triệu Thanh Lan, sau đó cảm thấy mỹ mãn xoay người rời đi.

Nhìn Lý Thần rời đi, Triệu Thanh Lan thở dài một hơi, từ trên giường mềm đứng lên.

Vừa đứng dậy, nàng liền cảm giác thân trên dị dạng, tiện tay giật một cái, mới giật mình, cũng không biết yếm đã không cánh mà bay lúc nào.

Triệu Thanh Lan nghĩ cũng không cần nghĩ cũng biết hiện tại yếm của mình ở chỗ nào, nàng vừa thẹn vừa giận hung hăng dậm chân, hận không thể lập tức cho người bắt Lý Thần trở về phanh thây xé xác.

Trên kiệu trở về Đông cung, Lý Thần chơi đùa cái yếm tơ tằm chất lượng trong tay, khẽ cười một tiếng, vẻ mặt đắc ý.

Trở lại Đông cung, Lý Thần đi thẳng đến tẩm cung của Triệu Nhụy.

Hắn bị khơi mào hứng thú ở chỗ Triệu Thanh Lan, đang có nhu cầu phát tiết cấp bách.

Giờ phút này đêm đã khuya, nhưng Triệu Nhụy cũng không nghỉ ngơi, nàng ngồi ngẩn người ở trước bàn nhìn chằm chằm một bình thuốc nhỏ cùng tờ giấy trên bàn.

Hai thứ này, được phủ đệ thủ phụ đưa vào cách đây không lâu. Nội dung trên tờ giấy rất đơn giản.

"Thuốc này vô sắc vô vị, sau khi dùng trong vòng trăm ngày sẽ chết bất đắc kỳ tử, thần tiên khó cứu, không thể tra."

Phía sau còn có một câu, "Nghe lệnh làm việc."

Triệu Nhụy biết thuốc này là Triệu Huyền Cơ đưa vào, để cho mình cho Lý Thần ăn. Mặc dù không có chỉ lệnh rõ ràng nàng lập tức đi làm, nhưng Triệu Nhụy có một loại cảm giác, ngày đó tựa hồ không xa.

Nếu không Triệu Huyền Cơ sẽ không mạo hiểm lớn như vậy để đưa thuốc vào sớm.

Dù nàng tự cảm thấy mình cực hận Lý Thần, nhưng dù sao Lý Thần cũng là Thái tử của đế quốc Đại Tần, còn là Giám quốc Thái tử, độc chết Giám quốc Thái tử, tội danh này, đủ để diệt tộc.

Triệu Nhụy không dám.

Dưới sự khó xử, dưới tâm tình phức tạp, Triệu Nhụy chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, nàng đứng dậy giấu dược vật và tờ giấy ở trong hộc tối dưới giường, định nhắm mắt làm ngơ.

Vừa làm xong những thứ này, cửa tẩm cung đã bị đẩy ra.

"Ai?"

Triệu Nhụy cảnh giác xoay người, đã thấy Lý Thần mang theo ý cười ôm ngang nàng lên trên giường.

"Có nhớ bổn cung không?"