Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Trần Ích vác cái bụng đói kêu vang về tới nhà.

Biệt thự tọa lạc ở trên mặt cỏ màu xanh lục rộng lớn, bớt đi rất nhiều ồn ào náo động của thành thị, yên tĩnh mà xa hoa.

Tường ngoài màu đỏ sậm phối hợp với nóc nhà kiểu mái vòm, cao quý mà trang trọng.

Một màn này làm cho Trần Ích nói thầm trong lòng, người cha tiện nghi này của mình tuy ở mặt ngoài tùy tiện, không ngờ ở trên phương diện kiến trúc lại có lịch sự tao nhã như thế.

"Thiếu gia đã trở về."

Sau khi mở cửa, một phụ nữ trung niên ăn mặc kiểu bảo mẫu cung kính chào một tiếng.

Trần Ích ừm một tiếng, đi vào chính sảnh.

Thiếu gia?

Trần gia hình như là một gia tộc lớn, thật ra chỉ có hắn một dòng độc đinh, địa vị Trần gia cũng không quá khoa trương, chỉ là công ty đã niêm yết trên thị trường bình thường.

Cái này cũng là nguyên nhân Trầm Anh cưng chiều đối với hắn, Trần Chí Diệu không có biện pháp làm gì hắn.

Trong phòng khách, hai người vẫn đang chờ đợi, nhìn thấy Trần Ích trở về, Trầm Anh vội vàng đứng dậy.

"Tiểu Ích, con đã trở về, lại chạy đi đâu vậy? ?"

Trong thanh âm, mang theo trách cứ cùng quan tâm.

Trách cứ chiếm 10%, quan tâm chiếm 90%.

Trần Chí Diệu thì nghiêm mặt: "Cả ngày chỉ biết rong chơi ở bên ngoài, con có làm được gì nghiêm túc hay không vậy? !"

"Cứ tiếp tục như vậy, con sớm muộn gì cũng sẽ hối hận!"

"Hôm nay, chính là một ví dụ tốt!"

Thanh âm cũng mang theo trách cứ, còn có quan tâm.

Trách cứ chiếm 50%, quan tâm chiếm 50%.

Cảm giác quen thuộc mà xa lạ làm cho Trần Ích nhún vai, quay đầu nói: "Dì Trương, làm bát mì đi, đói bụng, chén lớn."

Dì Trương lộ ra nụ cười ôn hòa: "Được, lập tức có ngay."

Nói xong liền đi  nhà bếp làm.

"Ngồi đi! Có chuyện muốn nói với con!" Trần Chí Diệu lạnh giọng mở miệng.

Trần Ích cũng sẽ không đối nghịch với "phụ thân" trời ban cho này, thành thành thật thật đi tới, ngồi ở xéo xéo đối diện Trần Chí Diệu.

Trầm Anh đứng ở bên cạnh Trần Ích, nhìn Trần Chí Diệu nói: "Vậy là được rồi, người không sao là tốt rồi, phương thức giáo dục có thể sửa đổi hay không?"

Trần Ích liếc mắt nhìn Trần Chí Diệu một cái, đưa ra phán đoán.

Nhân sĩ thành công gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, quả thật năng lực không nhỏ, đây là sự thật.

Chẳng qua ở phương diện giáo dục vẫn là tư tưởng truyền thống, tôn trọng dưới côn bổng ra hiếu tử, nhất là đối với đứa nhỏ.

Ở đối phương thấy, phương thức giáo dục nghiêm khắc, có thể làm cho đứa nhỏ càng thêm kỷ luật, càng thêm hiểu chuyện.

Đáng tiếc phương thức này là có khuyết điểm.

Một ngày nào đó bắn ngược, là rất khó trở lại.

Lần này Trần Chí Diệu không nghe Trầm Anh, nhìn chằm chằm Trần Ích nói: "Con cho cha một lời chắc chắn, khi nào thì hồi tâm, khi nào thì làm việc!"

"Từ giờ trở đi, cha không có khả năng cứ để con muốn làm gì thì làm như vậy nữa."

Không đợi Trầm Anh mở miệng, Trần Ích cười nói: "Cha nói đúng, từ giờ trở đi con sẽ chuẩn bị cho chuyện tình công việc."

"Tháng sau đội triều tra hình sự thị cục Dương Thành sẽ tuyển một người, cha cảm thấy con đi làm cảnh sát thế nào."

Lời này làm cho Trần Chí Diệu vẻ mặt đứng hình, nguyên bản muốn tiếp tục phê bình lại phải cứng rắn nuốt trở vào.

Ngay cả Trầm Anh, rõ ràng cuingx ngẩn ra một chút.

"Tiểu Ích, con vừa rồi nói cái gì?" Trầm Anh giống như không có nghe rõ.

Trần Ích lặp lại: "Thi cảnh sát, không được sao? Chức nghiệp rất nhiều quang vinh đó."

Sau khi xác định mình không có nghe lầm, Trầm Anh cùng Trần Chí Diệu liếc nhau lẫn nhau, đều từ trong ánh mắt của nhau, thấy được nghi hoặc cùng ngoài ý muốn nồng đậm.

Thi cảnh sát tự nhiên có thể, vấn đề con có thể làm được sao?

Đều nói cha mẹ là đứa nhỏ của mình nhất, Trần Ích là đức hạnh gì, bọn họ rất rõ ràng.

Ngay cả Trầm Anh đối với Trần Ích luôn mang theo vầng hào quang của người mẹ, giờ phút này cũng muốn nói lại thôi.

Muốn nghi ngờ, lại sợ đả kích Trần Ích.

Con nếu thi cảnh sát, trên mặt mình tự nhiên có ánh sáng, nhưng con có thi nổi hay không.

Làm phụ việc còn khó nói chi là…

"Con nói thật chứ?" Hồi lâu sau, Trần Chí Diệu chần chờ mở miệng, đánh vỡ yên lặng trong phòng khách.

Giọng điệu, cũng không nghiêm khắc nữa.

Tên nhóc này sao đột nhiên lại đổi tính, đột nhiên thi vào cảnh sát.

Chẳng lẽ một lần vào cục cảnh sát, đã có hiệu quả như vậy à?

Sớm biết như thế, đã sớm đưa nó đi vào một lần rồi.

Trần Ích gật đầu: "Thật chứ, ngày mai bắt đầu học tập, nghênh đón cuộc thi vào tháng sau."

"Trong khoảng thời gian này, hy vọng không cần quấy rầy con."

Thấy con không giống như nói đùa, Trần Chí Diệu miệng mở ra, trong lúc nhất thời lại không biết nói cái gì.

Chuyện đáng để cao hứng, ông ta lại không cao hứng nbooir.

Có lẽ, là vì dự đoán được kết quả ròi.

Trầm Anh phản ứng lại, vui vẻ nở nụ cười: "Đây mới là con của mẹ!"

"Nếu đã thi, có cần cha tìm thầy phụ đạo cho con không?"

"Con yên tâm, tuyệt đối là tốt nhất cả nước, chi bao nhiêu tiền cũng không sao cả."

Trần Ích mở miệng: "Không cần, con tự học là được."

"Một cuộc thi mà thôi, rất đơn giản."

Thiên phú quyết định giới hạn trên, cố gắng quyết định giới hạn cuối.

Kiếp trước hắn có thể có thành tựu cấp quốc tế, thiên phú ảnh hưởng chiếm nhân tố rất lớn.

Trí nhớ siêu khủng đã xem qua là không quên được, là một trong những năng lực cơ bản của hắn.

Thi viết, có thể quá thoải mái.

Về phần phỏng vấn...

Vượt không gian đả kích, thật làm mà nói, hắn có thể nói cho người phỏng vấn hoài nghi cuộc đời.

Trầm Anh: "..."

Bà cảm giác con mình trở nên tự tin hẳn lên một cách khó hiểu.

Chuẩn xác mà nói, là tự đại.

Nhưng con thật vất vả mới có mục tiêu, cho dù không quá thực tế, vào lúc này bà cũng không thể dội nước lạnh.

Bên kia, nhìn thấy Trần Ích một bộ dáng không sao cả, Trần Chí Diệu cơn tức lại nổi lên.

Vốn định mắng hai câu mơ tưởng hão huyền gì đó, lại cứng rắn nhịn xuống.

Tâm tư của ông cũng giống với Trầm Anh, giờ phút này không thể dội nước lạnh.

Rất nhanh dì Trương bưng tô mì nóng hôi hổi tới, Trần Ích ào ào ăn xong, lập tức lên lầu chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nhìn Trần Ích lên phòng đóng cửa, Trầm Anh lập tức quay đầu: "Lão Trần, Tiểu Ích không sao chứ?"

Trần Chí Diệu lặng lẽ một hồi rồi nói: "Quan sát quan sát, nếu có vấn đề, tìm bác sĩ tâm lý nhìn xem."

"Vào nơi như vậy, ít nhiều cũng sẽ bị kinh sợ."

Trầm Anh bất mãn nói: "Nếu thực như thế, đám người ở đội điều tra hình sự thị cục kia, tôi thế nào cũng phải tính sổ với bọn họ!"

Trần Chí Diệu lần này không có phản bác.

Con nếu thực xảy ra vấn đề, ông cũng không có khả năng bỏ qua.

Trần Ích trở lại phòng đang buồn ngủ, thì một tin nhắn gởi đến.

Đầu năm nay, tin nhắn đã bị đào thải, chỉ còn lại có công năng tiếp nhận mã otp mà thôi.

Hắn tùy ý cầm điện thoại di động nhìn thoáng qua, bỗng nhiên ngẩn ra.

Không nghĩ tới, thế mà thật sự là tin nhắn của người trong danh bạ gởi đến, có nội dung thực chất.

" Trần Ích! Vì sao lại block WeChat của em? Bỏ qua rồi phải không? Em không phải không đáp ứng theo đuổi của anh, anh dù sao cũng phải cho em thời gian cân nhắc chứ! Mới vài ngày mà đã bỏ qua rồi? May mắn em luôn luôn do dự, nếu không sao biết được anh không đáng tin cậy như thế! Một khi đã như vậy, không cần liên hệ nữa, gặp lại! "

Nhìn thấy tin nhắn này, Trần Ích thần sắc cổ quái.

Kịch tình sau khi xuyên qua, sao mà giống như trong tiểu thuyết ngôn tình máu chó dị?

Nếu án theo kịch tình phát triển bình thường, có phải nên giải thích một chút với cô gái này không, mình đã có được cuộc sống mới, sẽ không lại trầm mê ở trong luyến ái nữa.

Sau đó đối phương bị câu lên tò mò, tiếp tục truy hỏi, quan hệ qua lại của họk không ngừng rối rắm, khúc mắc đến đại kết cục.

Trong tiểu thuyết ngôn tình máu chó, vứt bỏ bạn gái là tối kỵ, độc giả sẽ không ngừng mắng chửi.

Cho nên, đây là một trong những kiểu hậu cung?

"Từ nội dung tin nhắn cho thấy, là một cô gái có tâm cơ, nhàm chán."

Trần Ích ngón tay di động đến chỗ block.

Cái khác không nói, chỉ dựa vào một câu cuối cùng, đã bại lộ bản chất trà xanh rồi.

Không cần liên hệ nữa?

Không liên hệ thì nhắn tin làm cái rắm gì! !