Thế Tử Rất Hung

Chương 1. Hứa Bất Lệnh

Chương sau

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Hôm nay, ta kể cho các ngươi sự tích thế tử Túc Vương Hứa Bất Lệnh, khi nam bá nữ, bức ép Lương phi về làm vợ.”
Ngày đông chí năm thứ mười của Đại Nguyệt Chiêu Hồng, thành Trường An nghênh đón một trận tuyết nhỏ. Phố phường thưa thớt người qua lại, rạp hát và sòng bạc lại đông nghịt, kẻ lưu manh và người nhàn rỗi thì vây quanh quán trà, dưới chân mỗi người đặt một chậu than hồng lửa.
Người kể chuyện miệng phun hoa sen, kể lại một sự kiện hiếm lạ xảy ra ở biên giới.
(
: ẩn dụ để nói những lời hóm hỉnh, nói năng có duyên văn chương.)
“Lần trước ta nói, con cả Hứa Bất Lệnh của triều Túc Vương, một ngựa một đao, một mình xông đến Mạc Bắc, chém đầu hơn trăm sơn tặc, được tướng lĩnh biên cương xưng là Tiểu Diêm Vương, các ngươi đoán xem, năm đó Hứa thế tử bao nhiêu tuổi?
“Chuyện của nhà vua, dân thường như chúng ta làm sao mà hiểu được.”
“Nói nhanh, nói nhanh.”
Một đám người ngồi nghe nôn nóng thúc giục, hiển nhiên đang chờ kịch vui "khi nam phách nữ"
Người kể chuyện thừa nước đục thả câu xong, mới phấn khởi mở miệng.
“Ngày Hứa thế tử đơn thương độc mã chém sơn tặc trở về, là mới vừa tròn mười sáu!”
Mười sáu tuổi?
Làm sao có thể!
Đám người xôn xao, ai cũng không tin.
Người kể chuyện đứng giữa trời đông, phe phẩy quạt xếp, ung dung nhàn nhã nói.
“Lúc ấy, sự việc này làm chấn động cả triều đình, kinh động đến cả Hoàng Đế. Quan lại đều khen Hứa thế tử là tướng môn hổ tử, trò giỏi hơn thầy. Theo thời gian, thành tựu sẽ không thua kém gì người dựng nước Vương Hứa Liệt.”
Hứa đại tướng quân khác họ Vương, Hứa thế tử còn lợi hại hơn Hứa đại tướng quân, vậy nên phong chức quan gì đây?
Còn cao hơn thân vương một bậc, hiển nhiên sẽ là…”
Sắc mặt người kể chuyện cứng đờ, vội vàng đưa tay ra hiệu giảm âm thanh xuống.
“Đừng có nói nhảm, ngươi muốn chết hả? Tục ngữ có câu, cây mọc thành rừng vẫn bị gió quật bật rễ.”
Người kể chuyện miệng lưỡi trơn tru, khách uống trà ngồi nghe say sưa, hình ảnh này ở thành Trường An cũng không hiếm thấy.
Thời điểm mọi người đang mải mê nghe kể chuyện, bỗng nhiên có âm thanh ồn ào từ ngoài đường phố vang lên.
“Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”
“Đánh cho ta!”
Khách trong quán trà đảo mắt nhìn ra, chỉ thấy một nữ bộ khoái tay cầm Nhạn Linh Đao, bị mười tên lưu manh xách gậy đuổi đánh.
Mặc dù thành Trường An rồng rắn lẫn lộn, nhưng chuyện ẩu đả với quan lại không phổ biến, làm cho không ít người tò mò quan sát.
Rất nhanh, ba người cận vệ Ngự Lâm Quân chạy tới, cầm đầu chính là một sĩ quan thống lĩnh, từ xa đã cất cao giọng nói.
“Trong thành nghiêm cấm đánh nhau, ai dám làm càn ở đây?
Nữ bộ khoái chật vật nói.
“Đại nhân, bọn chúng dám ngang nhiên đánh quan, quán rượu này chắc chắn có cái gì đó kỳ lạ…”
Thống lĩnh không có chạy tới tra hỏi đám côn đồ, mà chỉ lặng lẽ nhìn về phía nữ bộ khoái.
“Đây không phải chỗ của ngươi. Nếu tiếp tục gây chuyện, thì đừng trách quan ta không nể tình.”
Điển hình của việc bao che thuộc hạ, dân chúng vây quanh hóng chuyện liên tục lắc đầu, sau lưng sòng bạc và rạp hát đều có chỗ dựa vững chắc, tiểu bộ khoái này chắc có lẽ mới tới đây.
Nữ bộ khoái kinh ngạc.
“Gây chuyện với quan lại làm như không thấy, biết rõ trong quán rượu có cái gì kỳ lạ cũng không đi vào kiểm tra, chẳng lẽ đại nhân và chủ quán rượu này có giao tình gì sao?
Sắc mặt thống lĩnh u ám.
“Bắt người lại cho ta, để quan trưởng của ngươi tới bảo lãnh người.”
“Vâng!”
Chưa đến ba câu ra lệnh, cận vệ đã nắm dây xích lao đến cầm chân lên bắt người.
Nữ bộ khoái tức giận đến mức sắc mặt xanh xám.
“Ngươi dám, ta là người của Tập Trinh Ty, ngươi dựa vào cái gì để bắt ta?”
Nói xong lập tức rút đao bày tư thế.
Đám người thấy thế thầm kêu không ổn, thường hay nói quan hơn một cấp đủ đè chết người, bộ khoái này chắc chắn là chim non mới tới, ở địa bàn của người khác nào có đạo lý động đao.
Quả nhiên, thống lĩnh thấy nữ bộ khoái còn dám phản kháng, tức giận nói.
“Ngươi thật gan to, không những không tuân lệnh mà còn chĩa dao vào thượng quan, bắt lại cho ta.”
Hai chàng cận về Ngự Lâm Quân tiến lên, đao sống đập vào đầu gối của nữ bộ khoái, làm nàng khuỵu xuống. Một người khác trực tiếp ném dây thừng quấn lên người nàng, kéo mạnh về sau.
Sắc mặt nữ bộ khoái đỏ bừng, hai tròng mắt hằn đỏ, nổi giận mắng.
“Ngươi là tên quan chó chết, quan thương cấu kết đổi trắng thay đen. Lúc ta về nhất định sẽ báo cáo lên Tập Trinh Ty.”
“Cái rắm.”
Ánh mắt thống lĩnh lạnh lùng, bước nhanh về phía trước, bàn tay tát thẳng vào mặt nữ bộ khoái. Sức lực mạnh đến mức nếu quất trúng mặt, chắc chắn sẽ rơi mấy cái răng.
Mọi người vây xem đều nhíu mày, nhưng quan đang làm việc, bọn họ không có tư cách nhúng tay vào.
Chỉ là một tát này, không có quất trúng mặt nữ bộ khoái.
Đám người đảo mắt nhìn lại, mới phát hiện trước mặt nữ bộ khoái, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một công tử áo trắng. Trên thắt lưng không treo ngọc bội mà treo một bình rượu hồ lô, tay phải cầm kiếm dài, tay trái bắt lấy cổ tay của thống lĩnh, không cho đối phương nhúc nhích.
Công tử áo trắng có hàng lông mày kiếm như mực, cặp mắt đào hoa, trời sinh mang theo khí chất cao quý. Nhìn kỹ thì có chút mê người, dáng vẻ giống như từ truyện tranh bước ra, thoạt nhìn như giang hồ lãng tử xen vào việc của người khác.
Thống lĩnh thấy có người đột nhiên chạy tới ngăn cản, sắc mặt trầm xuống, tức giận nói.
“Chỗ quan đang làm việc, người không phận sự thì tránh ra.”
Vẻ mặt của công tử áo trắng rất bình thản. Đều là ăn cơm của triều đình, vì sao đao kiếm lại hướng vào đồng đội?
Thống lĩnh muốn rút tay ra, nhưng không rút được, lập tức quát lớn:
“Tên giặc to gan, dám ra đường cầm vũ khí hành hung, tập kích quan…”
Nói xong tay trái rút đao chém về phía công tử áo trắng.
Hai tên cận vệ buông dây thừng, vội vàng tới gần.

Chương sau