Thế Tử Rất Hung

Chương 3. Cây to đón gió, người dì đa tài

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Sáng sớm hôm nay, Hứa Bất Lệnh ngồi câu cá ngồi trên con thuyền nhỏ trôi trên hồ Khúc Giang, tám tên quân sĩ đứng ở trong nhà thủy tạ trông coi ở bên ngoài.
(
nhà xây trên mặt nước.)
Hứa Bất Lệnh là một người xuyên không, chạy ra ngoài thành câu cá, tất nhiên cũng không phải tu tâm dưỡng tính hay giả vờ chính trực gì.
Theo niên đại thời đó, triều Đại Nguyệt lẽ ra là nằm giữa hai thời đại Đường và Tống. Chỉ có điều sau khi xuân thu qua đi, lịch sử của thế giới này đã trở nên rối loạn, Hứa Bất Lệnh hoàn toàn không biết tình thế tương lai sẽ như thế nào.
Mà bản thân Hứa Bất Lệnh là con trai trưởng của Túc Vương, khi còn nhỏ lại có tiếng tăm quá lớn, được xưng là người có “gân rồng, xương hổ, sức mạnh kỳ lân”, lớn lên đoán chừng sẽ là một người đàn ông mạnh mẽ như Lữ Bố, Hạng Vũ, Lao Ái,...
Tuổi nhỏ thành danh cũng không quan trọng, Túc Vương - cha của Hứa Bất Lệnh lại còn thừa kế quyền lực của Phiên vương, nắm trong tay mười hai tỉnh ở Tây Lương, dưới trướng nắm giữ hai mươi vạn quân Tây Lương.
Binh hùng tướng mạnh, công cao chấn chủ.
Nếu như lại sinh ra một người thừa kế bách chiến bách thắng, đẩy lùi những kẻ man rợ ở Mạc Bắc, vậy thì Hoàng Đế ngồi trên ngai vàng kia phải thưởng cái gì đây?
Phía trên thân vương chính là Hoàng Đế!
Cũng không biết có phải vì nguyên nhân này hay không, mà vốn dĩ Hứa Bất Lệnh đi theo tổ tiên vào kinh học ba năm, trên đường đi lại bị ám sát.
Ngay khoảnh khắc sắp chết, Hứa Bất Lệnh xuyên tới đây, sau đó được một người đầy tớ già duy nhất còn sống sót hộ tống đến thành Trường An, cơ thể còn bị trúng độc.
Tốt xấu gì thì trước kia Hứa Bất Lệnh cũng đã sống mấy chục năm, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được đằng sau chuyện này không hề đơn giản chút nào.
Tất nhiên, sau khi đến được Trường An, hiển nhiên biến thành người khôn giữ mình, có thể không gặp thì sẽ không gặp, tranh thủ sống hết ba năm sau rồi rời khỏi đây.
Nhưng với thân phận của Hứa Bất Lệnh, muốn ở nhà làm trạch nam cũng chẳng dễ dàng gì.
Hứa Bất Lệnh không phải người bình thường, Túc Vương cảm thấy Hứa Bất Lệnh vẫn còn nhỏ, tính tình nóng nảy, thế nên sắp xếp một người giám hộ cho hắn.
Nói đến người giám hộ Lục phu nhân, Hứa Bất Lệnh như kiểu một lời khó nói hết.
Lục phu nhân tên Lục Hồng Loan, là con gái lớn của một nhà làm quan quý tộc có địa vị cực cao, lại còn là cháu gái của Thái hậu đương triều. Quan trọng hơn nữa, Lục phu nhân và Túc Vương phi, cũng chính là mẹ của Hứa Bất Lệnh, là chị em kết nghĩa, cắt máu ăn thề.
Lục phu nhân ở góa không có con cái, cả ngày ở nhà không có chuyện gì làm, thế nên nàng rất tận tâm và chu đáo với “đứa cháu từ trên trời rơi xuống” Hứa Bất Lệnh này. Mỗi ngày thức dậy lúc mấy giờ, ăn cái gì, đi đâu, nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay, giống như đang chơi trò nuôi dưỡng đến lớn.
Mặc dù vẻ ngoài của Hứa Bất Lệnh chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, nhưng tuổi tâm hồn lại là một người đàn ông bình thường, bị một quả phụ nhìn chằm chằm mỗi ngày làm sao mà chịu được cơ chứ? Thế nên hắn chỉ có thể trốn ra ngoài thành để câu cá.
Chỉ đáng tiếc, người phụ nữ này nhiệt tình như lửa, cứ nhìn chằm chằm vào người ta, thật đúng là không dễ gì tránh được.
Hứa Bất Lệnh vừa câu cá vừa hoài nghi nhân sinh. Bên bờ hồ Khúc Giang bỗng truyền đến tiếng bước chân, một mỹ nữ mặc y phục cung đình, khoác chiếc khăn choàng hỏa hồ đi tới, phong vận như ngọc, mỹ mạo như tiên... Trên tay còn xách theo một cặp lồng đỏ thẫm được chạm khắc những con thú may mắn. Tám tên hộ vệ vừa nhìn thấy nàng thì khom người cung kính.
(
风韵如玉, 貌美若仙: bộ dạng thướt tha thùy mị, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần.)
“Lục phu nhân!”
“Tất cả lui xuống nghỉ ngơi một chút đi.”
“Vâng!”
Hứa Bất Lệnh có chút đau đầu, nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười sáng lạn.
“Dì Lục.”
Lục phu nhân dẫm chân lên thuyền nhỏ, đưa tay mở hộp cơm ra, bên trong là một đĩa long nhãn.
“Bất Lệnh, năm ngoái lúc ngươi vào kinh thành đã bị kẻ xấu ám sát và hạ độc, nhưng ngươi không thể cứ cam chịu như vậy được. Long nhãn có thể đuổi hàn độc, cũng dễ dùng hơn rượu, vốn là chuẩn bị cho Hoàng Đế, nhưng ta đặc biệt đến từ chỗ Thái hậu để xin, ngươi nếm thử xem.”
Lúc Hứa Bất Lệnh tới đây đã bị người ám sát và hạ độc, tất cả tài trí và võ công đều không còn lại gì, hắn chỉ có thể dựa vào rượu để đè hàn độc xuống. Mặc dù triều đình vẫn luôn điều tra chuyện này, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có kết quả gì.
Đối mặt với sự quan tâm của Lục phu nhân, Hứa Bất Lệnh cười nhẹ, há miệng nhận lấy long nhãn.
“Ta không có cam chịu. Sông Vị Hà thất thủ, võ nghệ của ta cũng biến mất, thế mà vẫn chưa tìm được hung thủ là ai, ngươi thì bảo ta giấu dốt, dù sao ta cũng phải tìm một chút chuyện gì đó để làm chứ, phải không?
(
con sông bắt nguồn từ tỉnh Cam Túc, chảy qua tỉnh Thiểm Tây rồi đổ vào sông Hoàng Hà, Trung Quốc.)
Lục phu nhân tiếp tục đưa long nhãn qua.
“Ta bảo ngươi giấu dốt chứ không phải bảo ngươi giấu nhẹm nó đi, ngươi có từng thấy thiếu niên nào mười bảy, mười tám tuổi mà cả ngày ngồi ở bên hồ câu cá làm ẩn sĩ chưa?”
Hứa Bất Lệnh lấy một quả long nhãn lên rồi tách vỏ, đưa đến bên miệng Lục phu nhân.
“Được rồi dì Lục, ngày mai ta sẽ trở về Quốc Tử Giám đọc sách, buổi tối lại mang theo tay sai đi ra ngoài đùa giỡn con gái nhà lành.”
Trên mặt Lục phu nhân lộ ra sự buồn bực.
“Nói nhảm! Ngươi cũng không phải con trai ngốc của nhà giàu địa phương, đùa giỡn con gái nhà lành cái gì chứ? Giấu dốt là cánh cửa học vấn, muốn làm thiếu gia ăn chơi trác táng thì cũng phải có trình độ. Ừm… ví dụ như không có việc gì thì mua một con ngựa về làm thịt ăn, mua một bộ sách sử về đốt lên sưởi ấm, làm một vài chuyện phá hoại phong cảnh, không phạm phải sai lầm lớn, nhưng liên tục mắc lỗi nhỏ, để cho người khác tức chết nhưng lại chẳng làm gì được ngươi cả.”
Nghe lải nhải cằn nhằn một hồi, thế mà Hứa Bất Lệnh lại nghiêm túc gật đầu.
“Được rồi, được rồi, ta biết rồi.”
Lúc này, Lục phu nhân mới hài lòng, nàng nhẹ giọng nói.
“Nhớ là đừng có tự ý làm loạn, thành thật làm thế tử phong lưu của ngươi đi. Với thân phận của ngươi mà làm ra chuyện gì hoang đường cũng không sao cả, nhưng mà rước lấy sự nghi ngờ của Thánh thượng, vậy thì sẽ dẫn đến kết cục vạn kiếp bất phục.”
(
: dùng để chỉ danh hiệu kính trọng mà các thần dân trong thời đại phong kiến dành cho vị hoàng đế đang trị vì.)
Hứa Bất Lệnh mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.