Thế Tử Rất Hung

Chương 5. Nói đạo lý

Chương trước

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Bên trong Phúc Mãn Lâu.

Sau khi Hứa Bất Lệnh làm thịt hai con cá thì đi vào hậu viện của quán rượu, mấy tên lực phu đã sớm bị dọa sợ trốn vào một góc.

Hậu viện là một cái nhà kho, bên trong có các bao tải xếp chồng như núi, dưới mặt đất bột màu trắng vương vãi khắp nơi.

Mà bây giờ nữ bộ khoái Chúc Mãn Chi làm gì còn tâm trí quan tâm đến những thứ này, nàng ôm đầu ngồi xổm bên cạnh Hứa Bất Lệnh, run lẩy bẩy, lời nói cũng không mạch lạc, không biết là đang nói cái gì.

Bịch bịch bịch.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, tiếng áo giáp ma sát "xột xoạt" đang từ từ tiến lại gần, rất nhanh đã bao vây toàn bộ quán rượu, ánh sáng từ bó đuốc xuất hiện ngoài tường rào bên trong con ngõ nhỏ, bóng người đông đúc đi qua đi lại.

Hiển nhiên là quan binh đã nhận được pháo hoa đưa tin nên chạy tới.

Chúc Mãn Chi vô cùng lo lắng. Lúc này, nàng bất chấp tất cả, chạy đến bên cạnh hắn vội vàng khuyên can.

“Công tử, ta biết ngươi võ nghệ cao cường, nhưng chuyện này quá lớn, ngươi ngàn vạn lần đừng phản kháng. Cao thủ của Lang Vệ đã tới rồi, tất nhiên bọn họ sẽ mang theo tay nỏ vào lưới bắt, tùy tiện động thủ sẽ bị đánh chết ngay, như vậy sẽ xong đời đó.”

Hứa Bất Lệnh không trả lời, chỉ xách kiếm đi vào nhà kho, sau đó chọc thanh kiếm lên trên một bao tải, muối trắng tinh tựa như hạt cát trượt dài xuống mặt đất.

Từ xưa đến nay, muối chính là mạch máu của quốc gia, được quản lý cực kỳ nghiêm ngặt, mà đống hàng tồn bên trong nhà kho này đã đủ chém rơi mười cái đầu rồi.

Đây đều là con đường mà lão Tiêu đã dò xét từ trước, là công lao mà bọn họ đặc biệt tặng cho Chúc Mãn Chi.

Chúc Mãn Chi biết đây là một vụ án lớn, nhưng giờ này phút này đây, nàng làm gì còn có tâm tư nghĩ đến chuyện thăng quan phát tài nữa chứ? Nàng lo lắng nói.

“Công tử, trước tiên đừng để ý đến cái này nữa. Nếu như người trong nhà ngươi có thể giải quyết chuyện giết quan một cách công bằng, vậy ta và ngươi cứ đi ra ngoài ngoan ngoãn chịu trói đi, còn nơi này giao lại cho bên trên xử lý. Còn nếu như không thể, vậy nhân lúc này nhanh chóng chạy trốn đi, ta có lệnh bài của Lang Vệ nên cũng có thể ra khỏi thành được. Nhà họ Đông ở nơi này chắc cũng là quan to hiển hách, người bình thường không trêu chọc nổi đâu.”

Hứa Bất Lệnh nghiêng đầu đánh giá.

“Ngươi mà đưa lệnh bài cho ta thì sẽ trở thành đồng bọn của bọn giặc giang hồ, ngươi chắc chắn đã nghĩ kỹ rồi à?”

Chúc Mãn Chi quýnh quáng lên, nàng cắn răng, trong lòng bực bội, nàng đưa tay vỗ bả vai của Hứa Bất Lệnh.

“Cha ta từng nói, nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng. Công tử vì giúp ta nên mới gặp phải đại họa. Lúc này sao ta có thể thờ ơ như không được chứ? Ngươi đừng lề mề nữa, đợi chút nữa mà muốn chạy cũng không chạy được nữa đâu.”

Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười khẽ, hắn đưa tay xách bao tải chứa đầy muối rồi đi ra bên ngoài quán rượu, trước khi đi còn bình tĩnh nói.

“Ngươi ở lại đây đợi đi, những chuyện khác cứ giao lại cho ta là được.”

Sau khi hai người đi chầu Diêm Vương, tất cả những sòng bạc hay rạp hát trên đường phố đều đã đóng cửa hết. Hơn mười tên cận vệ dẫn đầu chạy tới, hai đội Lang Vệ cũng đứng bên ngoài quán rượu, trên eo của một đội trong số đó còn treo tấm thẻ bài hình đầu sói, đó chính là Lang Vệ của Thiên Tự Doanh.

Bên trong đám cận vệ có một vị công tử thân mặc hoa phục, vừa mới chạy ra từ trong Long Ngâm Các, dáng vẻ đường đường chính chính, đó chính là Công Tôn Lộc phó Đô Úy của phủ Đô Úy.

Cha của Công Tôn Lộc là Công Tôn Minh, chính là Kinh Phụ Đô Úy, quản lý chuyện kinh sư đạo tặc, ở kinh thành chắc chắn là quan to hiển hách.

Lúc này, sắc mặt của Công Tôn Lộc vô cùng âm trầm, nổi giận đùng đùng đi qua con ngõ nhỏ, lập tức có thống lĩnh chạy tới, nghiêm giọng nói.

“Đại nhân, tặc tử ở ngay trong Phúc Mãn Lâu, có xông vào luôn hay không?”

Công Tôn Lộc hơi híp mắt, hắn chần chờ một lát rồi mới trầm giọng nói.

“Quán rượu là sản nghiệp của một vị quý nhân, các anh em đi vào ắt sẽ làm rối loạn ngay, cứ bao vây lại rồi ôm cây đợi thỏ thôi.”

“Vâng.”

Nói xong hai câu, hắn đi ra ngoài Phúc Lai Lâu.

Bên ngoài quán rượu có hai thi thể nằm đó, thống lĩnh của cận vệ bị kéo tới dưới mái hiên, ba tên Lang Vệ của Thiên Tự Doanh vây quanh chắn ở phía trước, ấn chặt vết thương, xem xét tình hình, sau đó trầm giọng nói.

“Bạch Xà Thổ Tín của Võ Đang, toàn thân không có vết thương nào nhưng trên cổ lại có một vết kiếm. Một nhát chém đứt cổ họng, công phu này không luyện mười năm tuyệt đối sẽ không làm ra được đâu.”

Khiêng thi thể của một tên tay sai qua bên cạnh, một tên Lang Vệ khác vạch mở quần áo nhìn vào nơi ứ máu giữa lồng ngực, rồi lại nhìn vết tích thối rữa của bậc thềm và cánh cửa bên kia.

“Chiêu thức mở đầu của Bát Cực Quyền, dùng đầu gối để ra đòn, hình như là Hổ Đăng Sơn của Đạn Thoái Môn, vặn gãy cổ chính là Cầm Hạc Thủ của Ưng Trảo Môn. Kiến thức của tên này vô cùng hỗn tạp, không giống như tên thích khách lần trước, nhưng võ nghệ lại không kém bao nhiêu.”

Công Tôn Lộc nghe thấy cuộc trò chuyện này thì sự giận dữ trên mặt lập tức biến thành dè đặt.

Lang Vệ của Thiên Tự Doanh đều là những cao thủ được lựa chọn từ trong cả trăm ngàn người, có thể cho ra đánh giá cao như vậy, e rằng tên tặc tử bên trong quán rượu kia không phải là người mà hắn có thể đối phó được...

Vừa nghĩ đến đây, bước chân của Công Tôn Lộc chậm lại mấy nhịp. Hắn đứng phía sau mấy tên Lang Vệ của Thiên Tự Doanh, cao giọng quát lớn.

“Tên tặc tử to gan, nhanh chóng khoanh tay chịu trói đi.”

Cận về cùng Lang Vệ đều biết nặng nhẹ, không ai dám trực tiếp xông vào bên trong, mà chỉ cầm chặt lấy binh khí trong tay, bày sẵn trận địa ngoài cửa, chờ đợi người bắn cung lại đây.

Bịch bịch.

Tiếng bước chân vang lên từ trong quán rượu, tiếng động của vũ khí ở bên ngoài lập tức im lặng, chỉ còn lại bó đuốc thỉnh thoảng phát ra tiếng "tách tách" mà thôi.

Bên trong quán rượu không có đèn đuốc gì, mãi cho đến khi bóng người kia đi tới cửa thì mới có thể nhìn thấy rõ được tướng mạo của tặc nhân.

Một thân áo trắng nhuốm đầy máu tươi, bên hông treo một bình rượu hồ lô lủng lẳng, tay trái cầm một thanh kiếm dài, tướng mạo anh tuấn, tài trí bất phàm, tựa như một vị tiên nhân rơi xuống trần gian vậy.

Người đàn ông có vẻ ngoài hại nước hại dân như vậy, một khi đã gặp qua thì sẽ không bao giờ quên được.

Công Tôn Lộc nheo mắt, lục trí nhớ về tất cả những vị vương công tử ở trong kinh thành, thế nhưng lại không có một chút ấn tượng nào, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.

“Ngươi là người phương nào, vì sao lại hành hung giết chết thống lĩnh của cận vệ ta ngay trên đường như vậy?”

Chương trước