Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ngọn lửa lại bùng lên, một cái đầu khổng lồ ngưng tụ từ ngọn lửa xuất hiện, há to miệng nói: “Ta nói mà, làm thế này rõ là dư thừa.”

Chính là Viêm Dung Lão Tổ.

Nhạc Tâm Thiện vẫn không xuất hiện, giọng nói lại vang lên: “Vốn dĩ chúng ta cũng đâu muốn lừa hắn. Chúng ta là chính đạo của thiên hạ, dù sao làm việc cũng phải để ý tới thể diện, có lừa được hay không cũng chẳng quan trọng, có cái cớ là được. Nếu Tân Nhiễm Tử nhà ngươi đã không muốn giao ra, vậy thì sau khi giết ngươi xong, chúng ta tự tìm là được.”

“Liều mạng với bọn chúng!” Một ông lão trong Thiên Cơ môn lao ra, ông ta là sư đệ của Tân Nhiễm Tử, một trong các trưởng lão Thiên Cơ môn, lúc này ông lao ra thi triển thần thông mạnh nhất trong đời lên bầu trời, vòng ánh sáng ngũ sắc bay lên như muốn xuyên thủng nhật nguyệt.

Nhưng quầng sáng vừa xoay chuyển, ngọn lửa đã bốc lên, một luồng lửa lao vụt tới, khoảnh khắc sau trưởng lão Thiên Cơ môn đã chìm trong ngọn lửa, kêu rên đầy đau đớn.

Tân Nhiễm Tử đau thương phẫn nộ tới khó tả, thế bại của Thiên Cơ môn đã định, ông lớn tiếng kêu gào: “Liều mạng với bọn chúng!”

“Liều mạng!” Tất cả mọi người đồng thanh hô lớn, liều mình lao ra ngoài đại điện tấn công lên không trung, cho dù là châu chấu đá xe cũng phải tử chiến.

Ninh Dạ lại không hành động.

Còn có hai người không nhúc nhích như hắn là Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp -- bọn họ đã bị Tân Nhiễm Tử nắm lấy.

Tân Nhiễm Tử nói: “Các con đi theo ta.”

Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp đều ngơ ngác, còn định nói gì đó, Tân Nhiễm Tử đã nhanh chóng ra tay, trực tiếp khóa họ lại, dẫn bọn họ ra sau điện. Ngược lại Ninh Dạ như đã chuẩn bị từ trước, đi theo phía sau. Bốn người nhanh chóng đi tới trước một căn điện ở bên mé.

Nhạc Tâm Thiện đưa Thiên Cơ côn và một túi chứa đồ vào tay Ninh Dạ: “Từ giờ trở đi, con là chưởng giáo Thiên Cơ môn.”

“Cái gì?” Tân Tiểu Diệp không hiểu nổi nhìn Ninh Dạ, lại nhìn Tân Nhiễm Tử: “Cha, người...”

“Im miệng!” Tân Nhiễm Tử chỉ vào căn điện: “Nơi này có đường bỏ trốn giữ mạng, Bạch Vũ biết nên làm thế nào. Bây giờ ba người các con lập tức rời khỏi đây theo đường này.”

Nói xong đã đẩy ba người vào trong điện.

“Cha!” Tân Nhiễm Tử hét lớn nhưng Ninh Dạ ôm chặt lấy cô, không cho cô hành động. Y nhìn Tân Nhiễm Tử không chớp mắt.

Khoảnh khắc đó, Tân Nhiễm Tử và Ninh Dạ đều nhìn nhau, hai thầy trò cùng hiểu suy nghĩ trong lòng đối phương.

Sau đó Tân Nhiễm Tử mỉm cười bi thảm: “Cuối cùng ta cũng hiểu... Không phá đi thì không xây lại được, phá đi rồi xây lại, tương lai của Thiên Cơ môn phải dựa vào con rồi!”

Nhìn gương mặt đã mang ý quyết tử kia, Ninh Dạ không nhịn được, đổ lệ.

Y ngã quỵ xuống: “Sư phụ...”

“Đừng để ta thất vọng.” Tân Nhiễm Tử nói, đã đóng sập cửa lớn lại.

Ông quay đầu lao thẳng về, trở lại Thiên Cơ đại điện, đập vào mắt ông là cảnh tượng môn hạ đệ tử đang bị tàn sát.

Tân Nhiễm Tử khóc lớn hét dài: “Liệt tổ liệt tông trên trời, Tân Nhiễm Tử vô dụng, hổ thẹn là chưởng giáo nhưng lại không có năng lực dẫn dắt Thiên Cơ môn gây dựng lại huy hoàng, ngược lại khiến cho Thiên Cơ môn chịu cảnh hủy diệt. Nhưng, đệ tử chưa bao giờ dám quên ý chí của tổ tông, cuối cùng sẽ có ngày Thiên Cơ môn quật khởi. Hôm nay ta dùng máu mình gây dựng sinh cơ, ngày sau Thiên Cơ môn chắc chắn sẽ quay đầu trở lại!”

Nói xong đã nghĩa chẳng từ nan lao thẳng ra ngoài.

“Cha!”

Thấy cửa lớn đóng lại, Tân Tiểu Diệp gào thét đau xót, cô muốn nhào ra nhưng bị Ninh Dạ kéo chặt lại.

“Thả ta ra!” Tân Tiểu Diệp tát thẳng vào mặt Ninh Dạ, Ninh Dạ không phản kháng lại, y vung tay lên, rất nhiều dây leo nhô khỏi mặt đất, tầng tầng lớp lớp chi chít khắp nơi, cuốn thẳng tới, trói cả cô và Thanh Lâm lại.

“Mộc Luân Giáp Vũ thuật?” Thanh Lâm nổi giận: “Bạch Vũ, không ngờ đệ lại dùng pháp thuật đối phó chúng ta?”

Ninh Dạ vung tay, những cành lá kia kéo hai người vào trong điện, trầm giọng nói: “Tam đại tiên môn liên hợp tấn công, chúng ta có ra ngoài cũng vô dụng, nhất định phải tuân theo di mệnh của sư phụ, lập tức rời khỏi nơi này.”

Tân Tiểu Diệp cả giận: “Ngươi có còn lương tâm không vậy? Sư môn gặp nạn mà ngươi lại định bỏ chạy?”

Ninh Dạ kéo hai người vào: “Đây là ý của sư phụ, trong căn điện này có một truyền tống trận, có thể xuyên qua vây khốn của Hắc Bạch Thiên Địa. Đây là bí mật của Thiên Cơ môn chúng ta, chỉ có Thiên Cơ côn mới có thể mở được.”

Tân Tiểu Diệp và Thanh Lâm ngạc nhiên, sao y lại biết?

Chẳng lẽ Ninh Dạ đã biết từ trước...

“Đúng, đệ đã biết trước Thiên Cơ môn sẽ có họa diệt môn, không chỉ đệ biết từ trước mà sư phụ cũng biết trước rồi.” Ninh Dạ nói thẳng: “Vì vậy chúng ta đã thu xếp từ sớm, bí mật này chỉ có đệ và sư phụ biết.”