Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Trên Thiên Cơ sơn, Tân Nhiễm Tử quay đầu nhìn nơi đang nổ tung, gương mặt mỉm cười vui mừng, ông lẩm bẩm: “Tương lai phải nhờ con rồi.”

Nói xong ông hét lớn: “Thiên địa tạo hóa theo ta sử dụng!”

Một luồng khí cuồn cuộn tập trung trên bầu trời.

“Đoạt Thiên thuật?” Nhạc Tâm Thiện kinh ngạc.

Đoạt Thiên thuật không phải thần thông phá địch nhưng lại có thể che giấu thiên cơ, khiến những tiên môn khác không thể dùng pháp thuật suy tính để tìm kiếm đệ tử Thiên Cơ môn.

Cùng lúc, Ninh Dạ, Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp đã xuất hiện bên ngoài tcs.

Côn Lôn kính bay lên, đã phát ra tất cả những chuyện xảy ra trên Thiên Cơ sơn.

Lúc này thấy ánh sáng của Đoạt Thiên thuật bùng lên, Thanh Lâm biết Ninh Dạ nói không sai, Tân Nhiễm Tử đặt tất cả hy vọng lên người bọn họ.

Nếu bây giờ trở về mới thật là phụ lòng sư phụ.

“Cha!” Tân Tiểu Diệp không nhịn nổi, òa khóc đau đớn.

——————————————

Lúc này, ánh rạng đông đầu tiên xuất hiện ở chân trời, ngọn lửa rốt cuộc cũng cháy hết.

Nơi từng là Thiên Cơ đại điện bây giờ chỉ còn một đống gạch vụn, khắp nơi là vách tường đổ nát, kèm theo đó là xác người chết chất thành đống.

Tiếng gió thổi trầm trầm như tiếng khóc than, tạo ra tiếng gào đầy bi thương, tạo thành âm thương vừa thê lương vừa xót xa.

Trong khung cảnh hiu quạnh đó có từng người mặt quỷ lạnh lùng đi lại giữa những mái điện những gian nhà, dùng vũ khí hoặc pháp thuật đánh lên từng thi thể, quyết không để lại người sống.

Một nho sĩ trung niên mặc trường bào hai màu trắng đen với họa tiết bàn cờ đứng trước phế tích của đại điện.

Hai bên của hắn là một lão già mặc áo khoác màu đỏ sậm, gương mặt đầy mụn mủ, dáng vẻ cực kỳ kinh tởm. Một bên khác là một kẻ trên đầu có hai sừng, thân đầy vảy giáp, phái sau còn có một cái đuôi dài hình răng cưa, tuy là hình người nhưng rõ ràng không phải nhân loại, chỉ có đôi mắt trống rỗng.

Đây là ba kẻ cầm đầu của tam đại tiên môn trong chuyện lần này. Nho sĩ trung niên là Nhạc Tâm Thiện của Hắc Bạch thần cung, lão già áo đỏ là Viêm Dung Lão Tổ của Hạo Thiên môn, kẻ còn lại chính là Vô Mục Thiên Yêu của Thái Âm môn.

Một đệ tử vội vàng chạy tới quỳ lạy nói: “Báo cáo! Đã điều tra tất cả mọi nơi, không tìm thấy Thiên Cơ điện.”

“Một lũ rác rưởi!” Viêm Dung Lão Tổ tính cách nóng như lửa quát mắng.

Vô Mục Thiên Yêu lại cười ầm lên: “Không tìm được cũng tốt, thần vật của Thiên Cơ môn mà rơi vào tay chúng ta, đầu tiên là khó mà chia chác, thứ hai là chúng ta cũng khó mà phát huy được tác dụng.”

Nhạc Tâm Thiện gật đầu: “Không sai, Thiên Cơ điện đã mất tích vạn năm, cứ để nó mất tích tiếp đi. Chưa chắc đây không phải chuyện tốt, chỉ sợ...”

Hắn dừng lại một chút rồi đột nhiên nói: “Đã kiểm tra số lượng đệ tử chưa? Có còn sót ai không?”

Sau lưng Nhạc Tâm Thiện có một người đi ra, toàn thân hắn bao phủ trong làn khói đen, không thấy rõ gương mặt. Hắn cung kính nói: “Đã kiểm tra hết, thiếu mất ba người.”

“Ai?”

“Tứ đệ tử của Tân Nhiễm Tử, Thanh Lâm; con gái của lão ta, bát đệ tử Tân Tiểu Diệp; cùng với cửu đệ tử nhỏ nhất Bạch Vũ.”

“Bạch Vũ? Kẻ nhập môn ba năm trước?”

“Vâng.”

“Hình như Thiên Cơ điện cũng tìm tới vào ba năm trước phải không?”

“Đệ tử không rõ lắm, Tân Nhiễm Tử giấu chuyện này cực sâu, ngoại trừ cực ít người, không ai biết chuyện Thiên Cơ điện. Đệ tử cũng chỉ tình cờ biết được.”

“Thanh Lâm, Tân Tiểu Diệp và Bạch Vũ có biết chuyện này không?”

“Đệ tử không biết.”

“Ài, đúng là phiền phức.” Vô Mục Thiên Yêu thở dài: “Nếu không phải lão già họ Tân chó chết kia thi triển Đoạt Thiên thuật, chỉ cần có đồ vật mà chúng dùng, bấm ngón tay tính toán là biết chúng đang ở đâu.”

Viêm Dung Lão Tổ không cho là đúng: “Với Đoạt Thiên thuật của lão già này cũng chỉ chống được năm năm mà thôi.”

Năm năm đó, dư nghiệt của Thiên Cơ môn làm được gì đây?

Nhạc Tâm Thiện lại hít một hơi dài: “Không thể lơ là! Tra xét, nhất định phải bắt được ba kẻ này!”

Vô Mục Thiên Yêu âm trầm nói: “Nếu thật sự không bắt được cũng không sao. Chắc ba tên này còn chưa chạy xa, nếu đã thế cứ giết hết tất cả mọi người xung quanh đây là được.”

Hả?

Nhạc Tâm Thiện và Viêm Dung Lão Tổ cùng nhìn Vô Mục Thiên Yêu.

Nhạc Tâm Thiện nói: “Vô Mục lão đệ, chúng ta là danh môn chính phái mà, chuyện tàn sát người vô tội này... có vẻ không ổn lắm?”

Vô Mục Thiên Yêu cười âm hiểm: “Đúng là danh môn chính phái không làm được, nhưng ma môn lại làm được.”

Nhạc Tâm Thiện và Viêm Dung Lão Tổ cùng gật đầu: “Đúng vậy!”

Nhạc Tâm Thiện bèn nói: “Đã vậy phải làm nhanh một chút, không thể bỏ qua bất cứ ai. Bằng không bọn chúng mà chạy mất sẽ lãng phí biết bao tính mạng con người.”

Viêm Dung Lão Tổ coi thường: “Chỉ ngươi mới có mấy cái từ bi vô nghĩa như vậy thôi.”

Gương mặt Nhạc Tâm Thiện vẫn rất bình tĩnh, nói đầy chính khí: “Cành cây ngọn cỏ đều có linh tính, nói chi tới con người? Ta là người chính đạo,Ninh Dạ đương nhiên phải yêu quý sinh mệnh, há có thể giết người bừa bãi!”