Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Miêu Vĩnh Đức đang hút lấy nửa sợi mì vào miệng, nghe thấy lời này thiếu chút nữa bị sặc.

“Sao lại không được rồi?”

“Giống như là “nhảy” bị thoát dương, chưởng quỹ ngài mau đi xem nó một chút a.”

Miêu Vĩnh Đức nghe vậy, nhanh chóng bỏ đũa xuống đi đến chuồng bò.

Đến vừa thấy, giật nảy cả mình.

Con bò đực chuyên dùng để phối giống trong chuồng giờ miệng sùi bọt mép, nằm thở hồng hộc trên mặt đất, giống như là sắp chết, côn dưới thân duỗi dài, sương trắng như nhỏ sữa, muốn ngừng cũng không ngừng được.

“Này này này... Tại sao có thể như vậy?” Miêu Vĩnh Đức luống cuống.

Con bò đực giống này là bò giống thượng đẳng mua từ ngoài Tòng Khẩu về, tốn mất bao nhiêu tiền, chỉ để cho nó lấy giống sinh bò con thôi.

Đang yên lành tại sao lại bị thoát dương chứ?

“Mau.... Mau đi mời Mã Đà Tử.”

Mã Đà Tử, thu y Mã mục ty.

Chỉ chốc lát sau, Mã Đà Tử tới, là một ông già lưng còng, ông ta đi quanh con bò đực nhìn vài lần, trực tiếp lắc đầu: “Chưởng quỹ, con bò này không được rồi, thoát dương, coi như giữ được mạng sống, thì sau này cũng phối không được mà cày ruộng cũng không xong, nên báo quan rồi làm thịt thôi.”

“Ai nha...”

Miêu Vĩnh Đức ngồi dưới đất gào to.

Hai ngày trước vừa bị vỡ mất một cái cọc buộc bò, hôm nay lại hao mất một con bò.

....

“Chủ quán, cho một lồng màn thầu.”

Mặt trời mọc, trước một tiệm bán màn thầu trên phố, vài thuyền công từ trên thuyền xuống nói với chủ tiệm.

Chủ tiệm có chút áy náy tiến lên đón, nói: “Xin lỗi mấy vị, màn thầu hôm nay đã bán hết rồi.

“Gì?”

“Mới sáng sớm, màn thầu của ngươi đã bán hết rồi?”

“Đúng vậy, lừa ai đấy, không phải là ngươi muốn tăng giá chứ?”

Chủ tiệm vội vàng khoát tay, nói: “Màn thầu không có tăng giá, thật sự là bán hết rồi, hân hạnh cảm ơn các vị đã chiếu cố, hôm nay thực sự đã không còn rồi.”

Mấy tên thuyền công không tin, đưa tay đi giở lồng hấp ra xem, phát hiện bên trong thật sự đã trống rỗng, liền hùng hùng hổ hổ rời đi.

Chủ tiệm lau đi mồ hôi trên trán, quay vào trong cửa tiệm, đi đến vị khách duy nhất trong cửa hàng, vẻ mặt hơi sợ hãi: “Gia, màn thầu của ta hết... hết rồi.”

“Tính tiền a.”

Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng sáng, đem nửa cái màn thầu cuối cùng nhét vào miệng.

“Dạ vâng, chín... chín chỉ bạc.”

Tần Hà hơi miễn cưỡng lấy ra một đống bạc nhỏ, đưa cho chủ tiệm cân thử, lại bổ sung thêm hai mươi đồng tiền, mới bước ra khỏi cửa.

Xoa xoa bụng đi về, Tần Hà hơi rầu rĩ, một bữa ăn sáng lại mất hơn nửa lượng bạc, gia sản đều móc rỗng rồi.

Vốn là, dựa vào bữa cơm mà Từ Trường Thọ mời có thể chống đỡ tầm hai ba ngày, kết quả có thể là do tối hôm qua trúng độc phát công, mới buổi sáng mà đã đói đến bụng dán vào lưng.

Không có biện pháp nào khác, hắn chỉ có thể bỏ tiền đến đây ăn màn thầu, còn là màn thầu bột tạp.

Chủ tiệm màn thầu một cái cũng chưa bán ra ngoài, toàn bộ đều đưa cho hắn ăn sạch.

Dù là vậy, cũng chỉ mới no bảy phần, Cật tiên công cũng chỉ mới tăng thêm hai năm nội kình.

Phần thưởng đốt xác đủ loại, nhưng là không có bạc, mà hết lần này đến lần khác lại còn học được một bản Cật tiên công, Tần Hà hơi có chút hối hận.

Cảm giác đói khó chịu a.

Chẳng qua phần thưởng ngược lại cũng có thứ có thể đem đi đổi bạc, ví dụ như viên Kim sang hoàn kia.

Chỉ đáng tiếc là, vô cớ để nữ tặc kia được lợi không nói, còn thiếu chút nữa mất mạng.

Thua thiệt lớn.

Lần sau không thể tiếp tục như vậy.

Đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể kiếm chút bạc lấp bụng, một chiếc xe chở tử thi đẩy thẳng đến chỗ Tần Hà.

Người đi đường thấy vậy nhao nhao lùi lại nhường đường, chỉ sợ dính phải xui xẻo.

Xe chở tử thi chở đầy ắp, bánh xe phát ra tiếng ma sát nặng nề, tấm vải liệm không thể phủ kín hết toàn bộ thi thể, lộ ra từng đoạn, từng đoạn tay chân gầy trơ xương trông tựa như que củi, đó đều là lưu dân cùng với ăn mày chết đói.

Hai tên chuyên đẩy xe chở tử thi cũng là lưu dân, giống như thợ thiêu thi vậy, cũng là nhân viên thời vụ được quan phủ thuê làm.

Chỉ là đãi ngộ kém hơn so với thợ thiêu thi rất nhiều, nghe nói là một ngày chỉ được hai bữa ăn, không có tiền công.

Từng đợt lại từng đợt lưu dân dọc theo Vận Hà đi đến vũng đất kinh thành này, nhưng nhân khẩu kinh thành lại không hề tăng thêm, ngược lại là bãi tha ma ngày càng nhiều, phạm vi càng lúc càng mở rộng.

Đưa mắt nhìn theo xe chở thi thể đi xa, ánh mắt Tần Hà lại dần dần tỏa sáng.

Thi thể ở lò hỏa táng không nhiều, nhưng bãi tha ma nhiều a.

Đó không phải là bãi tha ma, đó thật ra là từng tòa núi vàng núi bạc đấy.

Tần Hà trở lại lò hỏa táng, cầm xẻng sắt rồi rẽ năm rẽ ba đi đến bãi tha ma gần nhất.

Khác với cảnh âm u kinh khủng, yên tĩnh vắng lặng như trong tưởng tượng, bãi tha ma ở đây lại vô cùng náo nhiệt.

Những con chó hoang săn chắc béo tốt kết bè kết đội chạy khắp nơi, hoặc đào mộ móc thi thể, hoặc truy đuổi cắn xé, mỗi bộ thi thể được đào ra chính là một trận thao thiết thịnh yến, sau trận ồn ào náo động, mặt đất ngổn ngang, bầy quạ đen trên cây lại lao xuống, tranh đoạt chỗ xương vỡ thịt nát còn sót lại.

Thế giới tự nhiên luôn tuần hoàn theo nguyên tắc không có chút năng lượng nào bị lãng phí, thi thể do thế giới con người vứt bỏ, ở đây lại tạo thành một chốn thiên đường.

Một con chó ghẻ cỡ nhỡ vừa mới nuốt xong một miếng thịt trong miệng, ngẩng đầu, đột nhiên ánh mắt đỏ rực của nó trông thấy một người cách đó không xa đang đi tới.

Một người vác theo xẻng sắt.

Con chó ghẻ hơi nghiêng đầu, cảm thấy tò mò, ở trong thế giới của nó, chưa bao giờ từng gặp kiểu người này.

Nó chỉ từng gặp người đẩy xe cút kít, trên xe nằm những người có thể ăn.

“Gâu gâu gâu...”

Chó ghẻ sủa vang.

Bầy chó cũng phát hiện ra cái tên kỳ quái không mời mà đến này, mùi lạ khiến cho bọn chúng xao động bất an.

Chó đầu đàn là một con chó lớn một mắt, dẫn theo ba, bốn con từ từ đến gần người đang đi tới, ánh mắt đỏ thắm dần dần lộ ra hung quang.

“Gâu!”

Con chó lớn nhảy lên một cái, nhào về phía người đang đi tới.

Người đang đi tới đứng vững, vung lên xẻng sắt một cách tao nhã, lực eo mạnh mẽ, vào lúc này, xẻng sắt tựa như hóa thành gậy golf.

Con chó lớn kêu thảm một tiếng, bay ra ngoài.

Bầy chó phân tán chạy ra tứ phía, điều này cũng dẫn đến bầy quạ đen trên cây cũng bị kinh động, vẫy cánh bay mất.

Cuối cùng bãi tha ma cũng yên tĩnh lại.

Tần Hà vác xẻng kiểm tra xung quanh, nhíu mày.

Đào thi thể, chắc chắn phải tìm ngôi mộ nào mới chôn, mồ mả lâu rồi thì không cần nhìn, thi thể đã sớm hóa thành xương trắng.

Nhưng phóng tầm mắt nhìn ra, chưa nói đến mộ mới chôn, mộ cũ cũng đã bị chó hoang phá hư hầu như không còn.

Trước đây hắn đã từng nghe nói đến bãi tha ma có nạn chó hoang, nói rằng chó hoang ngoại trừ người chuyên vận chuyển thi thể ra là không cắn, còn những người khác thì đều không thể đến gần, vì vậy quan phủ còn thực hiện vây quét vài lần, không ngờ rằng nó lại nghiêm trọng đến như vậy.

Khắp nơi nơi đều là xương trắng bị chó hoang đào ra, một mảnh hỗn loạn.

Tần Hà từ bỏ ảo tưởng tốt đẹp, dựa vào ý nghĩ có thể tìm được một bộ thi thể để kiếm lời, bắt đầu đi lòng vòng khắp bãi tha ma.

Đào sáu bảy chỗ, cũng không tìm được bộ thi thể nào có thể đốt.

Đúng lúc này, dưới chân núi có một xe chở tử thi đi đến.

Tần Hà liếc nhìn qua, đôi mắt lại lóe sáng.

Nghĩ cái gì đến cái đó, đây mới là đường đi “đúng” nha.

Tần Hà tìm một chỗ trốn đi.

Hai tên chuyên vận chuyển thi thể đẩy xe một cách rất cảnh giác, không ngừng nhìn quanh bốn phía, tìm được một nơi phù hợp liền bắt đầu đào hố.

Hố được đào rất nông, cùng lắm là hơn một thước, khiêng năm thi thể xuống, lấp đất cũng chỉ là có thể phủ qua thi thể, xem ra đúng là chuyên gia, chẳng cần phí thêm chút sức lực nào.

Chờ đến khi bọn họ rời đi, Tần Hà đi đến trước nấm mồ, đang chuẩn bị xúc đất, lại đột nhiên sững người ra.

Thi thể có rồi, nhưng lấy cái gì để đốt đây?